Vào thứ Ba, ngày 18 tháng 5 năm 2021, trong cuộc điện thoại về công việc, Ngài Thanh Hải Vô Thượng Sư Kính Yêu Nhất đã từ ái chia sẻ suy nghĩ của Ngài và bày tỏ nỗi buồn sâu sắc về cuộc khủng hoảng bùng nổ gần đây giữa Israel và các dân tộc Palestine.
(Thưa Sư Phụ, xung đột đang diễn ra giữa Israel và Palestine vào lúc này, và dường như ngày càng leo thang. Thưa Sư Phụ, vì sao người Palestine (Hamas) lại phản ứng trước? Liệu chúng ta có bao giờ sớm thấy lệnh ngừng bắn xảy ra? Đến bao giờ mới có hòa bình giữa Israel và Palestine ạ?)
Chà, tôi thực sự không thể nói với quý vị ngay bây giờ bởi vì cả hai bên dường như không bên nào nhượng bộ bên nào. (Dạ, thưa Sư Phụ.)
Quý vị cũng hỏi tôi tại sao người Palestine phản ứng trước, phải không? (Dạ.) Bởi vì cảnh sát [Israel] có mặt tại khu phức hợp trên đỉnh đồi thiêng ở Đông Jerusalem, dựa theo bản tin. (Dạ đúng.) Hamas yêu cầu cảnh sát [Israel] di chuyển ra khỏi đỉnh đồi đó. (Dạ đúng.) Nhưng Israel đã không tuân thủ. Vì vậy, sau thời hạn, người Palestine chỉ muốn thể hiện sự bực dọc hoặc sự tức giận của họ, hoặc vì lý do gì đó.
Nhưng không phải chỉ điều này. Tôi nghĩ không phải chỉ điều này. Người dân Palestine, tôi đã đọc thấy ở đâu đó họ bày tỏ rằng, sinh ra và lớn lên và sống ở khu vực Palestine, tựa như sống trong một phòng biệt giam. (Ồ.) Họ cảm thấy như thế đó. Ý nói, có thể một số người cảm thấy như thế, hoặc hầu hết người dân Palestine cảm thấy như thế. (Dạ hiểu.)
Thực ra, hai chủng tộc này là anh chị em với nhau, theo truyện của người Do Thái. Họ có cùng người cha, đó là Abraham, Tổ phụ của họ. (Dạ.) Và tất cả họ đều thừa nhận rằng họ có cùng một Tổ phụ, cùng nguồn gốc. Vậy tại sao họ cứ đánh nhau, điều đó tôi không hiểu được. Và không phải chỉ về tình huống hoặc dịp này. Mà là người dân Palestine cảm thấy bị áp bức rất nhiều rồi, qua bao thập kỷ. (Dạ đúng, Sư Phụ.) Và tôi mong ước, tất nhiên, rằng ngày nào đó sẽ có hòa bình trên cả hai vùng đất này. Không cần biết ai sống ở vùng đất đó. Họ là con cái của Thượng Đế, những người sống ở đó. (Dạ, Sư Phụ.) Và đã như thế từ lâu lắm rồi, tôi cầu chúc người dân Palestine sẽ có hòa bình và sống đời họ và làm việc của họ và nuôi dạy con cái của họ. (Chúng con cũng hy vọng như vậy.) Như thế này, nhiều trẻ em đã chết rồi. Phụ nữ và người già, nam phụ lão ấu đều đã chết, từ cả hai bên. Nhưng thường người Palestine chết nhiều hơn, trong bất kỳ xung đột hoặc tình cảnh nào, từ nhiều thập kỷ rồi. (Dạ đúng.)
Và tôi cảm thấy rất, rất, rất… lòng tôi quặn đau thương cho người dân Palestine. Và tôi ước rằng một ngày nào đó họ sẽ có hòa bình. (Chúng con cũng cầu nguyện cho hòa bình, thưa Sư Phụ.) Tôi không thích mọi điều này. Điều này làm tôi rơi lệ, quý vị hiểu không? (Dạ hiểu.) Vì trẻ em bất lực, phụ nữ và người già bất lực. Chúng ta đều là con người. Bất kể là người Palestine hay là người Israel.
Tôi đã cầu nguyện cho cả hai bên, và đã viết khẩu hiệu như: “Thiên Đàng đang quan sát: Đừng gây chiến nữa”. Không biết có ai nghe không. Tôi muốn nhắc nhở họ rằng tất cả chúng ta đều là con cái Thượng Đế và Thiên Đàng luôn dõi theo những gì chúng ta làm. Vậy chúng ta nên làm điều tốt, vì chúng ta không thể thoát được “Sự Phán Xét Cuối Cùng”. “Gieo nhân nào, gặt quả nấy”. (Dạ. Chúng con cũng cầu nguyện cho hòa bình giữa hai quốc gia, thưa Sư Phụ.)
Tôi thực sự không thích điều này chút nào. Không thích điều này. Tôi cảm thấy thế giới chúng ta vẫn còn như địa ngục. Giết động vật, sát hại, và không chỉ sát hại, nhưng lột da sống và đủ mọi thứ. Và rồi, giết hại lẫn nhau, thậm chí giữa huynh đệ với nhau; như một cuộc nội chiến. (Dạ đồng ý, thưa Sư Phụ.) Điều đó không đúng. Nếu họ tự cho là tin vào Thượng Đế, và sống theo các điều răn của Thượng Đế, thì đây là không đúng. (Dạ.) Bất kể ai đã bắt đầu chuyện này. Bất kể chủng tộc nào, nhất là cả hai bên có cùng tổ tiên, và cùng nguồn gốc. Điều này được ghi trong Kinh Thánh của họ. Tôi nghĩ trong Kinh Torah, chắc chắn được ghi trong đó, rằng họ có cùng tổ tiên.
Và ngoài ra, chúng ta có cùng một tổ phụ vĩ đại, đó là A-đam, và cùng tổ mẫu, Ê-va; và có cùng Đức cha vĩ đại, vĩ đại nhất trong tất cả các người cha, đó là Thượng Đế. (Dạ đúng, Sư Phụ.) Cho nên tôi không hiểu tại sao mọi người phải gây chiến vì bất cứ điều gì đi nữa, vì một mảnh đất, vì sự khác biệt chính trị, hoặc thức ăn nước uống, hoặc bất cứ gì. Tôi không biết, thực sự không thể hiểu nổi tất cả những điều này.
(Chúng con hy vọng họ sẽ sớm giải quyết mâu thuẫn, thưa Sư Phụ.) Tôi cũng hy vọng như quý vị, rằng chúng ta sẽ thấy cả hai bên chung sống hòa bình với nhau. Và người Palestine cũng có thể nhận được quốc gia của riêng họ, để họ ổn định và biết về các quyền lợi và đất đai và lối sống của họ, bảo tồn văn hóa của riêng họ, và nuôi dạy con cái của họ trong hòa bình và phẩm giá. (Chúng con cũng hy vọng như vậy.) Thực ra, đó là tất cả những gì tôi có thể nói với quý vị bây giờ. (Cảm ơn Sư Phụ.)
Quý vị biết đó, người dân Palestine, nhiều người trong số họ bị đuổi khỏi vùng đất của họ, đuổi ra khỏi nhà của họ, và họ nhìn thấy công sức cả một đời của họ bị hủy hoại bởi những người định cư Do Thái, và tất nhiên tất cả những điều này hằn lên vết thương trong lòng họ. (Dạ hiểu.) Ý nói, có ích gì khi tiếp tục chiếm đất, ngay cả khi quý vị nghĩ rằng nó thuộc về mình. Nhưng tôi đã đọc trong bản tin thấy rằng không thực sự có bất kỳ tài liệu rõ ràng nào hoặc công nhận quốc tế nào nói là vùng đất nào thuộc về những người định cư Do Thái. Ý tôi là, nếu đất đã được trồng trọt và người Palestine đã sinh sống trên đó, hoặc bất cứ ai đã sống ở đó, từ rất lâu rồi, thì cứ để yên vậy. Ngoài ra, người dân Israel có đủ đất đai rồi, nhiều, rất nhiều, lớn hơn rất nhiều so với nơi người Palestine đang sống bây giờ. (Dạ đúng.) Thế nên tôi nghĩ người Do Thái có đủ đất, thì không cần tiếp tục đi chiếm đất đai nơi mà người Palestine đã trồng trọt và sinh sống. (Chúng con cũng đồng ý, thưa Sư Phụ.)
Cá nhân tôi, riêng tôi, ước rằng mình có một mảnh đất, to lớn, thật lớn ở đâu đó, miễn phí và hợp pháp, để tôi có thể mời tất cả người Palestine đến đó và sống cuộc đời của họ. Bởi vì nếu họ đã bị quấy rối và áp bức bấy lâu nay như thế, tôi không biết họ cảm thấy thế nào nữa. (Dạ.) Tôi không biết họ sinh sống ra sao. Họ không thể cảm thấy tự tin và tốt lành, nhất là các trẻ em, luôn sống trong sợ hãi như thế. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Và thậm chí không biết khi nào ngôi nhà của mình sẽ bị san bằng hoặc vườn ô-liu của mình sẽ bị phá hủy, và rồi còn bị đuổi ra ngoài, [trở thành] vô gia cư. Điều này thực sự không đúng. (Dạ, chúng con cũng nghĩ vậy.) Trời ơi! Sao phải gây ra thống khổ cho con người khi mình không cần phải làm điều đó, khi mình có thể làm điều ngược lại?
Xin Thượng Đế giúp chúng con, giúp đỡ người dân Palestine, và giúp đỡ người dân Do Thái nhìn thấy ánh sáng, nhìn thấy Lòng Nhân Từ và Đại Lượng của Ngài, và xin cho họ sự bình yên. Cảm ơn Thượng Đế. Tất cả chúng con thương kính Ngài nhưng lại không làm những gì Ngài răn dạy chúng con. Tôi rất ăn năn vì điều đó, giùm cho toàn thể nhân loại. Làm ơn giúp chúng con. Cảm ơn Thượng Đế.
Có thể họ không phải là người được các quốc gia khác hoặc thế giới yêu thích, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất thương cho những người vô tội, như trẻ em, phụ nữ, người bất lực và người già, và những người chỉ qua một đêm trở thành vô gia cư và không biết đi về đâu khi nhà của họ đã bị san bằng, và tài sản của họ đã tiêu tan, và trẻ em không biết ngôi trường kế tiếp ở đâu để đi học. Thật không phải dễ dàng để ngậm đắng nuốt cay qua nhiều năm, và… Giả sử đó là tôi, tôi cũng sẽ không cảm thấy an lành. Ai cũng sẽ không cảm thấy an lành trong tình huống đó. (Dạ đúng, thưa Sư Phụ.) Đây là tất cả những sự cạnh tranh chính trị và các hệ tư tưởng khác nhau khiến cho những người vô tội trở thành nạn nhân, bất cứ lúc nào cũng vậy.
Hòa bình là tốt. Hòa bình là tốt. Nhiều quốc gia giảng hòa với Israel. Tôi rất vui vì điều đó và như vậy rất tốt. Chỉ còn một điều nữa cần phải được quan tâm: đó là hòa bình giữa người Palestine và dân tộc Do Thái. Điều đó rất, rất quan trọng – cho họ và cho cả thế giới nữa, để chứng minh chúng ta là một chủng tộc người văn minh trên Địa Cầu này. Chúng ta ở thế kỷ thứ 21 rồi. Trời ơi! Vì Thượng Đế, vì tình thương Thượng Đế, xin đừng sát hại nhau nữa! Xin hãy ngừng áp bức người yếu hơn và chủng tộc yếu hơn, chỉ vì quý vị có nhiều quyền lực hơn, chỉ vì quý vị có nhiều cơ hội hơn để làm điều đó, chỉ vì quý vị có nhiều tiền hơn và mạnh mẽ hơn, dân số nhiều hơn, hoặc vì bất cứ lý do gì.
Israel đang có hòa bình với các quốc gia Ả Rập khác, (Dạ, Sư Phụ.) và người Palestine cảm thấy kiểu như đơn độc và không được hỗ trợ, (Dạ đúng.) ngoài tất cả những điều khác. Và quá nhiều thứ bị dồn nén qua nhiều năm, và cái gì đó bị dồn nén quá lâu thì sẽ có ngày phải bung ra thôi. Chứ tôi không nghĩ người Palestine hoặc Hamas, vì lý do đó, mà dám khiêu khích Israel, bởi vì họ không tương xứng với lực lượng này. (Dạ đúng.) Họ không tương xứng chút nào. Vì vậy, họ chắc hẳn thực sự, thực sự cảm thấy bực dọc và cảm thấy có sự bất công về phía họ, và đủ thứ này dồn lại dẫn đến xung đột leo thang này. Dù thế nào đi nữa, tôi cảm thấy thương cho họ. Cảm thấy thương cho người Palestine.
Ồ! Vì Thượng Đế, vì tình thương Thượng Đế, xin dừng tất cả sự đổ máu này. Hãy nghĩ về những trẻ em như thể các em là con cái của quý vị, rồi quý vị sẽ biết họ cảm thấy thế nào. Cầu mong tất cả được ban phước, được tha thứ, và được ban ân bởi Thượng Đế Toàn Năng. Amen.
Sư Phụ nói rằng Ngài vẫn khóc mỗi khi xem tình cảnh của những người đang chịu đau khổ trong cuộc xung đột này và cầu nguyện cho mọi chuyện sẽ kết thúc trong Hòa Bình.
Thưa Sư Phụ Từ Bi Nhất, chúng con xin bày tỏ lòng biết ơn về sự cảm thông sâu sắc và lời nhắc nhở yêu thương đúng lúc của Ngài, về việc chung sống hài hòa mà Thượng Đế đã định cho tất cả con cái của Ngài. Chúng con cũng hy vọng và cầu nguyện cho sự hòa giải nhanh chóng, suôn sẻ giữa người Palestine và Israel, để cả hai bên cuối cùng có thể có hòa bình, như anh em cùng một nhà. Xin chúc Sư Phụ Kính Yêu luôn dồi dào sức khỏe và hạnh phúc nhất, trong sự bảo vệ cẩn thận của mọi cõi Thiên Đàng vinh quang.