Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm
Nếu người lính trở về, họ sẽ trở về là một người hư hoại; nếu thậm chí trở về được. Họ có thể gây lo lắng và rắc rối cho gia đình và dĩ nhiên cho bản thân họ sau cuộc chiến, sau khi trở về. Họ sẽ có ác mộng, ác mộng hãi hùng thường xuyên, sống lại những cảnh địa ngục hoặc hình ảnh họ chứng kiến, hoặc một phần xảy ra ở vùng chiến tranh hoặc xung đột. Họ thậm chí có thể tự vận khi không còn chịu nổi sự giày vò bên trong. Rồi nếu họ chết đi, địa ngục chờ đợi họ. Tất cả những người họ giết vội ùa đến họ để hành hạ họ mãi, ngoài tất cả những ác quỷ trong địa ngục. Chuyện xảy ra là như vậy. Rất nhiều người trẻ tuổi, tuấn tú, cường tráng, tuổi trẻ mạnh mẽ, vô tội và thuần khiết, bị chấn thương, suy sụp về tinh thần, tâm lý, cảm xúc. Giết chóc không bao giờ là bản tánh của con người. Nó đi ngược lại thiện tính và tình thương và lòng từ bi cố hữu của mình. Bởi vậy chúng ta đau khổ một thời gian rất lâu sau đó, nếu chúng ta sát hại; dù là sát hại con người hay thú vật. Chúng ta đều đau khổ. Không thể tìm thấy sự an ổn. Sự giúp đỡ tốt nhất là đừng bao giờ gửi họ đi đánh trận ngay từ đầu. Mình có thể làm gì để giúp họ? Làm sao để bảo họ quên đi những gì họ thấy trong thực tế, trong chiến tranh thật? Chiến tranh thật, nỗi khổ thật, sự đau đớn và buồn phiền của những con người thật. Đây không phải là phim ảnh mà mình có thể chỉ việc tắt và quên đi và xem phim kế, hiểu không? Chúng ta phải cầu nguyện cho thế giới sẽ không bao giờ còn đánh vần chữ “chiến tranh” nữa, mà chữ “hòa bình” sẽ được viết trên khắp Địa Cầu và khắp trên những gương mặt của muôn loài trên Địa Cầu.