Ngay cả tắc kè cũng nói với tôi nữa. Tắc kè khác đến. Chú nói: “Vì sự bình yên của Sư Phụ, xin đừng xem bản tin phủ định”. (Hay quá.) Tôi nói: “Ta chỉ xem tiêu đề trên điện thoại di động”. Và chú tắc kè nói: “Vẫn không tốt, không tốt. Tách bản thân Ngài ra khỏi việc đó”.
Tôi không đem theo máy ảnh. Và rồi tôi muốn chụp hình cô nhện cho quý vị xem loại nhện nào mà tôi thấy trước đây. Loại nhện đến giải cứu tôi khỏi bị rắn cắn. (Dạ, Sư Phụ.) Tương tự như cô nhện đó, chỉ là lớn hơn thôi. Nếu quý vị thấy thân hình tròn màu nâu nhạt, thì là loại đó. Họ rất tử tế. Sau khi cô nhện nói với tôi điều đó, thì tôi nói với cô nàng: “Hãy chăm sóc bản thân và những đứa con trong bụng con”, v.v. Và rồi cô nàng rời đi. Và sau đó tôi tiếc, bởi vì cô nhện nhìn giống bạn nhện đã giúp cứu mạng tôi trong nhà kho, nơi khác, và tôi tiếc là đã không chụp hình cô nhện đó. (Dạ, Sư Phụ.) Bởi vì tôi muốn cho quý vị xem loại nhện này, bởi vì trên truyền hình [Vô Thượng Sư] họ chiếu loại nhện khác. Loại nhện này, tôi không thấy họ giăng tơ hay gì cả. Họ chỉ chạy khắp nơi. (Dạ, Sư Phụ.) Loại này tròn và màu nâu, nhìn như cua. (Dạ.) Cho nên tôi tiếc là không chụp hình cô nhện đó. Có lẽ lúc đó tôi không đem theo máy ảnh. Tôi gặp cô nhện đó tại nơi khác. Trong cùng môi trường, chỉ là trong căn nhà khác (Dạ, Sư Phụ.) trong lúc tôi đang làm gì đó, và rồi khi trở lại phòng riêng của mình, tôi tiếc quá. Tôi nói: “Ồ, lẽ ra chụp hình cô nàng chỉ để cho nhóm của mình xem”. Cùng loại. Không cùng một con, nhưng cùng loại. (Dạ, Sư Phụ.) Và tôi nói: “Ồ, nhện ơi, ta quên chụp hình con. Con có cách nào trở lại nơi nào đó, đến nhà ta được không?” Tôi chỉ nói như vậy, lặp lại vài lần. (Dạ.)
Và kỳ lạ thay, trong cùng một ngày chỉ một lúc sau, bởi vì đối với cô nhện đó, phải mất nhiều thời gian mới bò được một chặng đường dài như vậy. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Không xa, nhưng đối với cô nàng là xa, sinh vật bé nhỏ và với các nhện con trong bụng như vậy, trong một cái túi trắng. (Dạ.) Nhìn như một viên thuốc, tròn và trắng. (Dạ, Sư Phụ.) Và rồi cô nhện đến. Nhưng tôi không thấy cô nàng. Tôi muốn xịt nước để rửa đi một số xác côn trùng chết. (Dạ.) Và cô nhện sợ quá, cô nàng bỏ chạy và tôi thấy cô nàng với cái bụng to. Tôi nói: “Ồ, ồ, ồ, ồ! Ta thật tình xin lỗi”. Tôi không xịt nước trúng cô nhện nhưng tiếng động và ẩm ướt – tôi xịt một chút, những giọt nhỏ (Dạ.) − làm cô ấy sợ. Tôi nói: “Được rồi, con đi đi. Hãy bảo vệ bản thân và các con của con. Ta thật tình xin lỗi, vì không thấy con”. Rồi kể từ đó tôi không thấy cô nhện nữa. Cô nàng chắc giờ sợ chết khiếp. Cô nàng sẽ không quay lại đâu.
Biết không, tất cả loài vật này, ngay cả côn trùng, và thậm chí cả nhện và tắc kè như vậy, họ làm tôi cảm động thật nhiều, thật nhiều, nhiều lắm. Thật sự như vậy, như trong Kinh Thánh có nói: “Hãy hỏi chim muông và họ sẽ cho quý vị biết. (Dạ.) Hãy nói chuyện với cá và họ sẽ hướng dẫn quý vị”. Đại khái như vậy, về động vật, họ sẽ giúp quý vị. (Dạ, Sư Phụ.) Họ thật sự giúp quý vị. Ngay cả tắc kè, nhỏ như ngón tay cái của tôi. Và cô nhện lớn hơn ngón tay cái của tôi. Và rồi dĩ nhiên tám chân. (Dạ, Sư Phụ.) Ôi Trời ơi. Cô nàng đã đến! (Ồ, thật dễ thương.) Bò suốt quãng đường và tôi không thấy cô nàng. Cô nhện ở một nơi rất rõ ràng nhưng tôi quá bận vì gắng sức xịt nước để rửa đi các xác côn trùng chết, đến nỗi tôi không để ý. Và đó là lý do cô nhện sợ hãi và bỏ chạy. Tôi cảm thấy có lỗi quá. Tôi cứ nói xin lỗi mãi. Cứ nói: “Ta thật xin lỗi. Thật sự, thứ lỗi cho ta, thứ lỗi cho ta. Ta không có ý làm con sợ. Ta không có ý hại con của con. Hãy chăm sóc tốt cho bản thân con”, Và đó là câu chuyện về cô nhện.
Cũng có nhiều [loài] khác, ngay cả những loài nhỏ bé cũng đến nói với tôi… Chú nhện lại tới cho tôi biết gì chiều nay? Trời ơi. Tôi không có thời gian để viết. Bây giờ tôi quên rồi. Một loài rất nhỏ. Ồ, phải rồi. Bởi vì tôi bị quấy rầy quá nhiều. Gần đây rất nhiều rắc rối với công việc của chúng ta. (Dạ.) Chương trình nào cũng có vấn đề. Quý vị biết mà, phải không? (Dạ.) Mọi người cũng gặp rắc rối. Nên tôi nghĩ có lẽ tôi phải dọn nhà. Ngoài ra, nhiều côn trùng đến quấy rầy tôi. Loại nhện nhiều màu sắc đến cản trở tôi như thế đó. Tôi nói có lẽ tôi nên dọn nhà tới nơi khác, yên bình hơn. Vì vậy nhện đến, vài chú, nói với tôi: “Xin ở lại! Ở lại đây. [Ở đây] an toàn hơn cho Ngài”. (Hay quá!) Tôi muốn dọn nhà. Đã thu xếp một số đồ rồi, thế là tất cả họ chạy ùa vào. Cả chim nữa. Trước khi tôi quên. Chim đến, hàng trăm chim muông. (Chao ôi! Thật kỳ diệu!) Hàng trăm hoặc hàng ngàn, tôi không biết. Bỗng nhiên không biết từ đâu, họ đến và hót ríu rít khắp bên ngoài. Từng góc nhỏ, họ hót ríu rít khắp nơi. Họ nói với tôi: “Xin đừng đi! Xin đừng đi! Xin ở lại đây”. Tôi nói: “Vậy thì sao?” Và họ nói với tôi: “Nếu Ngài đi, lực lượng phủ định đang chờ để hại Ngài trên đường”. (Ôi, Trời ơi.) Có lẽ tôi ở đây, được bảo vệ nhiều hơn. Nhưng nếu đi trên đường, có lẽ không được bảo vệ như vậy, và có thể đi ngang qua thành trì của chúng. (Dạ, Sư Phụ.) Rồi chúng có thể hại tôi trên đường. Vì thế tôi không dọn nhà nữa, nhưng phải sắp xếp lại mấy đồ của tôi. Soạn đồ ra, sắp xếp lại Nói tôi nghe là tôi vẫn còn đẹp đi. (Ngài trông đẹp ạ. Ngài trông tuyệt vời, thưa Sư Phụ.) Đó là bởi vì quý vị không thấy [tôi toát] mồ hôi, tôi đã làm việc cả ngày để sắp xếp lại mọi thứ, làm ánh sáng cho máy quay phim, và chuẩn bị này nọ, chuẩn bị một góc để không quá chật chội hoặc trông không tệ lắm, để biên tập viên không phải làm việc quá cực nhọc để che phần phía sau. (Dạ, Sư Phụ.) Không phải lúc nào cũng có thời gian để tôi chuẩn bị, vì vậy đôi khi họ làm việc rất cực nhọc. Tôi phải cảm ơn họ về việc đó, các biên tập viên. (Dạ.) Bởi vì họ phải che phần phông nền. (Dạ.) Tôi nghĩ lần này họ không phải che. Chỉ là rèm và tường gỗ. Tôi nghĩ họ không phải che nữa. Vậy đây là những điều tôi muốn nói với quý vị. Tôi không biết, còn gì khác không? Ồ, vậy thôi.
Một trong các bạn chó của tôi không ăn. Tôi đã nói với quý vị trước đây chưa? (Dạ chưa, thưa Sư Phụ.) Chưa à? Bởi vì cứ vài ngày họ báo cáo với tôi chó như thế nào. (Dạ.) Gần đây, một trong những bạn chó luôn luôn đi tiểu trong nhà, để cho tôi biết điều gì đó nếu tôi không lắng nghe. (Dạ.) Và khi không có bạn chó nào khác dám làm vậy, cô nàng sẽ luôn luôn làm vậy. Cô nàng nói: “Sự an toàn của Sư Phụ là quan trọng hơn”. Cô nàng sợ nhưng vẫn làm vậy. Có nghĩa là cô nàng rất lo cho sự an toàn của tôi. Cô nàng không ngại nếu tôi la mắng vì đi tiểu trong nhà. Cô nàng không phải lúc nào cũng làm vậy. Chỉ khi nào có điều gì quan trọng, cô nàng muốn cảnh báo tôi. Nhưng tôi không phải lúc nào cũng có thời gian để gặp họ, đó là vấn đề. Họ cũng là những chúng sinh bảo vệ tôi, nhưng trong khi bế quan, tôi không được phép gặp họ nhiều vậy. Trước đây, khi một bạn chó chết, nhớ không? (Dạ.) Tôi phải đến gặp và an ủi họ, nhưng gần đây không làm được nữa. (Dạ, Sư Phụ.) Nhưng cô nàng lại không ăn, và tôi hỏi cô nàng: “Tại sao?” Cô nàng nói lo lắng rất nhiều về tình trạng của tôi, bởi vì tôi mất quá nhiều Giá trị Tâm linh. Không chỉ Giá trị mà còn Tuổi trẻ. Loại Tuổi trẻ Vĩnh hằng này, nó không phải là tuổi trẻ của hình dáng vật chất. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Nhưng cũng có thể xảy ra. Chỉ là không có nghĩa là [vật chất]. (Dạ, thưa Sư Phụ. Hiểu ạ.) Và rồi cô nàng nói với tôi rằng tôi mất rất nhiều Tuổi trẻ, Tự do và An toàn, Giá trị và An ninh. Tôi mất rất nhiều, trở thành số không, nên đó là lý do cô nàng không thể ăn.
Nhiều lần, cô nàng không thể ăn, nhiều ngày trước đó, trước đó, và trước đó nữa. Tôi phải tiếp tục bảo cô nàng (bên trong, thần giao cách cảm): “Hãy chăm sóc bản thân, để con được khỏe mạnh, để chúng ta có thể gặp lại nhau. Bởi vì nếu con bị bệnh, thì làm sao chúng ta có thể gặp lại nhau nữa? Và con cũng làm ta lo lắng”. Vì vậy đôi khi cô nàng ăn, và cô nàng ăn ngày càng khỏe hơn bởi vì tôi nói với người chăm sóc: “Nếu cô chó không ăn, cô phải báo cáo cho tôi biết”. Viết gửi qua quý vị. Nhưng nếu cô nàng ăn được, thì không sao. Nếu cô nàng không ăn một lần, hai lần một ngày, thì không sao. Nhưng nếu cô nàng không ăn như vậy trong vài ngày, thì chúng ta phải làm gì đó. (Dạ.) Vì vậy, tôi viết ở đây: “Cô nàng lại không ăn. Ăn rất ít. Lo lắng về tâm linh của tôi, nhiều khía cạnh bị mất mát, mất Giá trị, Bình an, Tuổi trẻ, Tự do, An toàn. Tôi bảo cô nàng phải ăn, ngủ ngon, để tôi không phải lo lắng về cô. Cô chó khác, nhỏ hơn, cũng lo lắng, nói con người không xứng đáng với sự hy sinh của tôi. Mất quá nhiều, trở thành trạng thái vô giá trị như thế này”. Quý vị biết, chó khác, chó nhỏ hơn, chó tiên tri. Tất cả họ đều rất tốt với tôi. “Không cần phải như vậy, Ngài mất quá nhiều và rồi Ngài trở thành trạng thái vô giá trị như thế này”. Đó là lời cô nàng nói. “Ta cảm ơn tất cả các con đã thương yêu và chăm sóc”.
Họ nói với tôi: “Xin đừng xem bản tin nữa. Đừng tìm kiếm trong bản tin”. Bởi vì điều đó sẽ khiến tôi càng mất thêm. Nhìn trực tiếp vào người ngoài, người ăn thịt, người uống rượu trong bản tin. Tôi nói tôi thậm chí không đọc bản tin. Tôi chỉ nhìn tiêu đề. Chỉ đọc một số trong đó, nếu nó quan trọng. Nhưng họ nói điều đó không tốt cho tôi. Vì vậy, tôi nói với họ: “Ta sẽ cố gắng giảm thiểu một số nghiên cứu với tin phủ định và buồn bã, bởi vì qua bản tin mình tiếp xúc gián tiếp với người phàm phu và phủ định. Không tốt cho tôi, nhất là trong khi bế quan, bởi vì tôi nhạy cảm, năng lượng mở”. Tôi không viết cả câu, chỉ viết ngắn gọn. (Dạ, Sư Phụ.)
Chú nhện nhiều màu cố ngăn tôi lại, giăng tơ bất cứ nơi nào tôi cần đi qua. Vì vậy chú nhện khác trả lời tôi rằng: “Bởi vì con nhện đó muốn Ngài thất bại”. Thất bại trong sứ mệnh của tôi, v.v. Và chó khác, vào ngày khác: chó đen lớn hơn cũng không ăn. Vì vậy tôi nói: “Tại sao? Tại sao con không ăn?” Cô chó nói: “Lo lắng cho Sư Phụ”. Tôi nói: “Gì cơ?” Cô chó nói: “Sự Tự do, Tuổi trẻ Bình an, Giá trị của Ngài đều không tốt”. Không phải trong trạng thái tốt. Tôi chỉ nói “không tốt”, nhưng có nghĩa là “trạng thái không tốt”. Tôi viết ngắn gọn ở đây. (Vâng.) Nên tôi nói: “Ta biết! Vì lợi ích của mọi chúng sinh, ta tình nguyện làm vậy. Cho nên không sao. Đừng lo lắng”. Tôi nói: “Đừng lo lắng. Con cần phải ăn đầy đủ, ngủ ngon giấc cho ta, để ta không phải lo lắng về con. Nhé?” “Cô nàng ăn đầy đủ ở đây”, bất cứ khi nào cô nàng gặp tôi, nhưng không [ăn] ở đó.
Kế tiếp, Minh Sư Tối Thượng cho tôi biết một thông điệp ngắn. Tôi nói: “Chúc phúc cho Ngài”. Ngài nói: “Hãy giải thoát, hãy có Bình an, An toàn, Giá trị”. Nên tôi hỏi: “Thoát gì? Thoát khỏi cái gì? Tôi đang bế quan”. Ngài nói: “Giải thoát cuộc đời Ngài”. Tôi nói: “Nghĩa là gì?” Ngài nói: “Đừng xem thêm bản tin phủ định”. Có nghĩa, giải thoát bản thân tôi ra khỏi thế giới. (Dạ, Sư Phụ.) Bình thường, đó là ý nghĩa của “bế quan”. Nhưng tôi cần phải xem vì hoàn cảnh đặc biệt. (Dạ, Sư Phụ.) Dù sao tôi không bao giờ thích xem bản tin hoặc bất cứ gì. Quý vị biết điều đó. Chỉ là những ngày đó, bởi vì vô cùng cấp bách. Ngay cả tắc kè cũng nói với tôi nữa. Tắc kè khác đến. Chú nói: “Vì sự bình yên của Sư Phụ, xin đừng xem bản tin phủ định”. (Hay quá.) Tôi nói: “Ta chỉ xem tiêu đề trên điện thoại di động”. Và chú tắc kè nói: “Vẫn không tốt, không tốt. Tách bản thân Ngài ra khỏi việc đó”.
Và còn gì ở đây nữa? Đó là vào ngày 21 tháng 7. Tôi cứ đọc ngược lại, bởi vì ban đầu, tôi định đọc ngày khác, và rồi dường như có thêm vài thứ nữa. Ngày 20 tháng 7: “Tuần lễ kinh hoàng”. “Kinh hoàng dài hơn một tuần. Tất cả người dẫn chương trình, ngay cả chú chim (trên) Mẹo Vặt trong Ngày, tất cả đều làm sai. Làm lại, làm lại, làm lại hết. Kiệt sức. Và [bạn chó] đó lại không ăn nữa. Lần trước, cũng vậy. Lo lắng quá nhiều cho Sư Phụ. Cô chó đáng thương. Bảo cô nàng cần phải tự chăm sóc bản thân, vì tôi”.