Người ta coi nhẹ sự tự do. Tự do cũng phải có giới hạn. Tự do phải đi đôi với trách nhiệm và tiêu chuẩn đạo đức. Quý vị không thể cứ đi ra ngoài, lây nhiễm cho người khác bằng cách không đeo khẩu trang. Bởi vì quý vị không biết mình có bệnh hay không.
Và tất cả chúng ta đều biết thịt tiêu tốn rất nhiều, rất nhiều tiền của người đóng thuế, mỗi năm, hoặc thậm chí mỗi giây, mỗi phút. Mọi người làm việc thật cực nhọc và rồi phải trả thuế, rồi dùng tiền thu thuế cho việc gì? Cho người bệnh. Và cái gì làm họ bị bệnh? Sản phẩm thịt, bơ sữa, trứng, cá, bất cứ gì liên quan đến động vật sống, thở, tội nghiệp, không tự vệ được. Đó là những gì làm cho họ bị bệnh, bởi vì đó không phải là thức ăn dành cho họ – và đã được khoa học chứng minh rồi. Vì vậy, không ai có quyền nói là họ không biết, họ không hiểu. Hầu hết, quý vị đều là những người có học vấn, nhất là những người trong chính phủ. Quý vị phải biết tất cả điều này. Quý vị phải biết tất cả cái gì tốt cho công dân quý vị. Và nếu không biết, thì quý vị không xứng đáng ngồi trong hệ thống chính phủ. Quý vị nên đi ra! Để người khác tốt hơn thay thế quý vị. Như vậy là tốt nhất cho thế giới và cho công dân của thế giới. Không có lý do nào để bào chữa nữa.
Là nhà lãnh đạo của một quốc gia hoặc cơ quan chính phủ, quý vị nên biết mọi điều tốt hay xấu cho công dân của quý vị, và quyết định cho họ. Đó là ý nghĩa của nhà lãnh đạo. Nhà lãnh đạo có nghĩa là quý vị đặt ra một kế hoạch và mọi người khác đi theo bởi vì quý vị là người hướng dẫn! Bằng không, quý vị không xứng đáng với địa vị đó và quý vị nên nghỉ hưu, về nhà, làm bất cứ gì quý vị muốn. Tiếp tục ăn thịt, tự làm cho mình bị bệnh. Nhưng đừng làm cho những người khác bệnh theo quý vị.
Người lãnh đạo, như tổng thống, thủ tướng, nữ hoàng, vua, hoàng tử, công chúa, không phải là một công việc. Không phải là một cái nghề. Mà là một sứ mệnh được tin cậy. Là một cam kết thật sự cao cả để giúp càng nhiều người càng tốt, dưới sự lãnh đạo của quý vị. Bằng không, thật vô nghĩa nếu quý vị ngồi đó trong ghế lãnh đạo mà không làm gì thật sự thiết yếu hoặc đáng kể cho công dân quý vị và hoặc cho thế giới. Nếu vậy, sứ mệnh của quý vị đã thất bại, quý vị nên từ chức về nhà, làm bất cứ chuyện nhỏ nhặt nào mà quý vị muốn làm, chỉ cho bản thân, cho niềm vui thú riêng của mình. Thay vì ngồi đó trong ghế lãnh đạo chỉ để có danh tiếng, để được khen, và kiếm tiền. Làm vậy thật sự không xứng với phẩm cách của mình, nói quý vị biết. Các vị lãnh đạo, quý vị có nhiệm vụ chăm sóc những người tín nhiệm mình. Và rồi Thiên Đàng sẽ ban ân rồi quý vị có thể làm nhiều hơn, làm tiếp tục, nếu quý vị làm điều đúng.
Thật ra, nếu mọi người tuân theo lời khuyên… Như nếu đi ra ngoài, tôi khuyên quý vị, đeo tấm che mặt. (Dạ, Sư Phụ.) Quý vị đeo khẩu trang, (Dạ.) hoặc đeo kính bảo hộ cùng với khẩu trang và tấm che mặt, rồi đội mũ, và mặc quần áo bảo hộ trùm kín từ đầu đến chân. (Dạ.) Che chắn càng nhiều càng tốt, đừng sờ vào mặt khi chưa rửa tay ở nhà, và sau khi về nhà, hãy rửa sạch và giặt quần áo… Thì mọi người có thể ra ngoài, có thể tiếp tục làm việc. Họ thật sự không cần phải bị cách ly. (Dạ, Sư Phụ.) Bởi vì cách ly khiến mọi người buồn chán. (Dạ.)
Về phần trẻ em, tại sao họ không sản xuất quần áo mới? Như trang phục cho các phi hành gia. Hay những bộ đồ mà y tá, bác sĩ mặc trong những ca giải phẫu nghiêm trọng và dễ lây nhiễm. (Dạ, Sư Phụ.) Như họ che kín đầu đến tận dưới cổ, đến tận vai, và phía trước có tấm chắn bảo vệ trong suốt. (Dạ, Sư Phụ.) Thì trong trường hợp đó thậm chí không cần đeo khẩu trang. Quý vị thấy mấy hình này hay chưa? (Dạ rồi, Sư Phụ.) (Chúng con có thấy.) Họ mặc kiểu như có mũ trùm đầu, (Dạ.) với chất liệu trong suốt ở trước mặt, như thủy tinh hoặc nhựa, nhìn xuyên qua được. (Dạ.) Nhưng dù vậy, mọi phần khác, đầu và vai, đều được che kín. Họ mặc loại y phục che kín hết, và họ đeo găng tay phẫu thuật, và họ mang vớ và giày bên dưới. (Dạ.) Giống như đôi khi người ta phải đi vào một nơi như phòng thí nghiệm bị ô nhiễm để làm việc. (Dạ.) Như thế đó. Và rồi họ có thể làm việc. Nhưng sẽ không thoải mái. Tôi không biết họ có thể chịu được lâu không.
Bằng cách nào đó, họ phải có hệ thống thông gió, để mọi người không cảm thấy quá nóng bên trong, hoặc họ phải làm chất liệu nào đó thoáng mát. Không nóng. Họ chỉ mặc bộ đó và mũ trùm đầu. Thì họ có thể đi ra ngoài và làm việc ở bất cứ đâu. [Như vậy] tốt hơn là cách ly mọi người. (Dạ đúng, Sư Phụ.) Cũng nên mặc cho trẻ em như vậy, để các em có thể đến trường. Họ phải triển khai thêm nhiều quy định về trang phục cho con người, để mọi người có thể ra ngoài và sống đời của họ. (Dạ hiểu, Sư Phụ.) Thật ra, nếu không tiếp xúc với nhiều người, quý vị chỉ mặc áo che kín toàn thân, che kín cả cổ nữa, và đeo khẩu trang, che kín mũi, và rồi đội mũ để che kín phần lớn tóc và một phần đầu − nếu có thể, tai của quý vị; và rồi giày, vớ, áo tay dài, găng tay… thì lúc đó quý vị có thể đi ra ngoài. Ý tôi nói, mua sắm hoặc làm công việc nào đó hoặc lái xe chở người già hoặc người cần được chở.
Vì vậy, không cần phải luôn luôn ở trong tình trạng cách ly hoàn toàn như thế. Nhưng chỉ khi nào mọi người thực sự tuân thủ quy định và nguyên tắc bảo vệ cho bản thân và cho người khác. Đó là vấn đề duy nhất, bởi vì một số người không chịu tuân thủ. Thành ra chính phủ có lẽ phải cách ly họ, tất cả họ. Bởi vì chính phủ không biết ai sẽ ra ngoài có hoặc không có khẩu trang, hay là có hoặc không có những thứ bảo vệ toàn diện. Đó là lý do. Cho nên thật ra đây cũng là trách nhiệm của mọi người. Chứ không phải chỉ trách móc chính phủ thôi. Quý vị thấy đó, ý thức của con người vẫn còn rất, rất thô thiển. Một số họ vẫn còn rất lỗ mãng, đi ra ngoài biểu tình thậm chí chỉ vì phải đeo khẩu trang. Trời ơi! Tại sao họ làm vậy chứ?
Bác sĩ trong bệnh viện, và y tá, một số họ đeo khẩu trang hàng giờ liền. Nếu họ có một cuộc phẫu thuật dài, thì họ đeo, cứ như là mãi mãi. Và nha sĩ, họ luôn luôn đeo khẩu trang bởi vì họ phải làm việc với găng tay và khẩu trang để điều trị cho bệnh nhân. Tôi không biết tại sao người ta lại vô lý như thế, thật vậy. Điều này tôi phải nói.
Tôi thích cách làm ở Ethiopia: Nếu quý vị không đeo khẩu trang ở nơi công cộng, quý vị sẽ bị phạt tù hai năm và có lẽ bị phạt tiền nữa. Chúng ta cần một nhà lãnh đạo mạnh mẽ như vậy, vì bất cứ điều gì tốt cho nhân loại. Tôi tán dương thủ tướng và chính phủ của Ethiopia. Ethiopia! Một quốc gia như vậy, và có một nhà lãnh đạo mạnh mẽ như thế. Tôi thật sự rất thích. Có lẽ các nước khác nên làm theo, chỉ để bảo vệ những người vô tội, những người tuân thủ luật pháp, những người bảo vệ bản thân, và bảo vệ những người khác. Bởi vì có những người dễ bị tổn thương ngoài đó như người lớn tuổi, họ dễ quỵ ngã trước sự lây nhiễm của đại dịch như vây, hoặc phụ nữ có thai, hoặc những người vốn không khỏe về thể chất. Họ sẽ dễ bị lây nhiễm. Và trẻ em tuổi còn non nớt, khi hệ thống miễn dịch của các em có thể chưa hoàn toàn phát triển. Vì vậy, với những người không tự bảo vệ bản thân và không bảo vệ người khác, thì thật sự tốt để cho họ đi “nghỉ phép” hai năm. Tôi đồng ý với điều đó. Mặc dù điều này nghe không có vẻ gọi là dân chủ lắm, nhưng dân chủ cũng có giới hạn.
Người ta coi nhẹ sự tự do. Tự do cũng phải có giới hạn. Tự do phải đi đôi với trách nhiệm và tiêu chuẩn đạo đức. Quý vị không thể cứ đi ra ngoài, lây nhiễm cho người khác bằng cách không đeo khẩu trang. Bởi vì quý vị không biết mình có bệnh hay không. Không phải ai cũng được xét nghiệm. Và cho dù quý vị được xét nghiệm, những người khác có thể chưa được xét nghiệm, và họ giống như bệnh nhân không có triệu chứng, mà thậm chí không ai thấy được, hoặc bản thân họ cũng không biết.
Vì vậy, có gì sai trái với việc chỉ đeo một khẩu trang ngốc nghếch bé nhỏ? Nó chẳng gây hại gì cho quý vị, Nhưng nếu không đeo nó, quý vị sẽ gây hại cho bản thân và người khác! Vì vậy tôi mong thấy thêm nhiều nhà lãnh đạo mạnh mẽ trên thế giới. Không phải những người kiểu “yếu như cọng bún” ngồi đó, chỉ tay, ra lệnh này kia mà không làm gì nhiều! Tôi không tôn trọng kiểu lãnh đạo này. Xin lỗi. Vì vậy, họ nên đứng dậy và làm điều gì đó. Hãy chứng tỏ họ là đàn ông thật sự, hoặc phụ nữ thật sự, nhà lãnh đạo thật sự. Còn không thì về nhà đi!
Và quý vị cứ thử nghĩ coi. Không phải như quý vị muốn làm gì thì làm, trong thời buổi hỗn loạn như thế này trên Địa Cầu. Chúng ta có thảm họa khắp nơi rồi, tốn cả hàng tỷ, hàng ngàn tỷ đô la cho thế giới. Và rồi, nếu quý vị lây nhiễm người khác hoặc không bảo vệ bản thân và bị lây nhiễm, quý vị sẽ bị bệnh. Quý vị cũng sẽ làm gánh nặng cho xã hội chúng ta. Bệnh viện đã đầy rẫy bệnh nhân, quá đầy, quá tải rồi. Nhiều bác sĩ, y tá, nhân viên bệnh viện đã chết − vì chữa bệnh cho quý vị! Thế nên, nếu chính phủ Ethiopia hoặc bất kỳ chính phủ nào khác bỏ tù loại người thiếu tinh thần trách nhiệm này, tôi sẽ không phản ứng gì, thật vậy.
Vì chúng ta đều phải có nhiệm vụ bảo vệ chính mình và bảo vệ người khác. (Dạ, Sư Phụ.) Sẽ tốn hàng tỷ, hàng ngàn tỷ đô la để chăm sóc cho bệnh nhân đại dịch. Và rồi kinh tế sụp đổ và đủ thứ khác. Vì vậy, quý vị không có quyền làm [tình trạng] tệ hơn cho quốc gia của mình, hoặc cả cho bất kỳ quốc gia nào khác khi quý vị du hành đây đó. (Dạ, Sư Phụ.) Chỉ cần đeo khẩu trang, và tấm chắn che mặt nữa. Chẳng tốn bao nhiêu. Quý vị cũng có thể tự làm. Tôi đã chỉ cách trên truyền hình rồi. Quý vị có thể tự làm. Chẳng lẽ quá mức cho quý vị sao? Thế thì quý vị còn có thể làm gì cho thế giới đây? Quý vị không cần phải làm gì hết, chỉ cần đeo khẩu trang, và tấm che mặt chỉ để bảo vệ bản thân và bảo vệ người khác. Chỉ phải làm thế thôi. Không tốn gì lắm. Cũng không mất nhiều thời gian lắm. Ai cũng có thể làm được, để bảo vệ người lớn tuổi, phụ nữ yếu đuối, bệnh nhân và trẻ em dễ bị tổn thương. Tôi không muốn dùng lời nhẹ nhàng với mấy loại người này.
Về lâu dài, phong tỏa gây thiệt hại khủng khiếp đối với nền kinh tế của đất nước, cũng như nền kinh tế thế giới, không chỉ về mặt sức khỏe tinh thần hay sức khỏe tâm lý của mọi người. Vì vậy, phong tỏa dài hạn chắc chắn không được. (Dạ, Sư Phụ.) Nếu mọi người được trang bị tốt, che kín bản thân và bảo vệ bản thân, thì họ nên đi ra ngoài như bình thường, chỉ là họ phải che kín bản thân như cách tôi đã nói. Rồi họ sẽ ổn. Cho dù họ có nhiễm bệnh chút đỉnh, thì cơ thể của họ có thể kháng lại, hoặc chúng ta có thể chữa họ mau chóng. Và bất cứ ai không đồng ý với quy tắc này, quy tắc rất đơn giản… ai cũng có thể làm được! Không hại gì. Không gì cả! Không hại cho mình. Nếu quý vị đeo khẩu trang, tấm che mặt và mũ, và che kín thân thể. Bình thường quý vị cũng phải mặc quần áo để đi ra ngoài, để che thân. Vậy thì chỉ cần thêm một cái mũ, hoặc đồ bịt mặt hoặc tấm che mặt… Có vấn đề gì đâu? Quý vị thấy, bác sĩ, họ đeo găng tay, mặc y phục bảo hộ toàn thân, mũ, khẩu trang, và đủ loại trang bị họ phải mang. Đôi khi suốt cả ngày. Vì vậy nếu chúng ta chỉ mặc khi đi ra ngoài một lúc và trở về nhà, tự do, thì tôi nghĩ rằng mọi người đều có bổn phận phải làm điều đó, phải hợp tác với chính phủ, để bảo vệ bản thân và người khác. Không có viện cớ gì hết. (Dạ, Sư Phụ.)