Dù vậy, mới Cảnh giới A-tu-la, Cảnh giới Thứ hai, Cảnh giới Thứ Ba thôi, mà không ai muốn trở lại thế gian này. Vì thế, có cạm bẫy khác chờ mình trên đó nếu chúng ta không tu hành tốt. Hoặc nếu không có Minh Sư thì chúng ta dễ bị mắc bẫy, không chỉ ở thế gian này thôi, mà ngay cả trên thế giới cao hơn.
(Kính chào Sư Phụ.) Trung Quốc Đại Lục hả? (Dạ Đài Loan (Formosa).) Đài Loan (Formosa) à? Tôi tưởng người Đài Loan (Formosa) không đến chứ. (Dạ, đến ạ.) Hôm nay là Ngày Bầu Cử, mà quý vị vẫn đến đây à? (Dạ bỏ phiếu xong, chúng con đến ạ.) Trung Quốc Đại Lục đâu? Trên đó hả? (Ở trên đó ạ.) Tất cả họ ở trên đó hả? (Dạ phải.) Hôm nay không có nhiều người từ Trung Quốc ở đây. Quý vị không đi bỏ phiếu sao? (Dạ có.) (Chúng con bỏ phiếu xong thì đến đây ạ.) Bỏ phiếu xong thì đến đây. Gấp gáp quá ha. Bầu cử hôm qua mà phải không? (Dạ, hôm qua.) (Bầu cử đã kết thúc hôm qua.) Tôi biết. Nhưng hôm qua tôi cũng đã bảo họ rằng quý vị có thể đến muộn một chút. Không sao. Quý vị có thể đến sau. (Dạ.) (Dạ kẹt xe lắm ạ.) Sao? (Thưa Sư Phụ, kẹt xe dữ lắm.) Kẹt xe, quý vị mới đến muộn. Dĩ nhiên rồi. Vậy, quý vị đã bầu xong rồi, phải không? (Dạ, xong rồi ạ.) Làm công dân tốt ha? (Dạ.) Chúc mừng.
Nhà lãnh đạo của một quốc gia có tốt hay không là tùy vào công dân của nước đó, phải không? (Dạ.) Tùy vào nghiệp của đa số dân chúng. Dù tốt hay xấu gì đi nữa, chúng ta cũng không thể trách họ. Tôi cũng đến muộn. Tôi cũng phải bỏ phiếu bầu. Sẽ kể quý vị sau tôi bỏ phiếu thế nào. Cảm ơn quý vị.
Quý vị đã trở lại rồi à? (Dạ.) Về lo công chuyện hả? (Dạ phải.) Lo liệu xong rồi chứ? (Dạ rồi.) Chó mèo của quý vị bình an vô sự chứ? (Dạ, tốt lắm.) Tốt lắm. Đôi khi chủ không có ở đó, họ lại tốt hơn. Đúng thế.
Tôi ghét dọn nhà. Ai cũng vậy ha. Ngoại trừ khi mình dọn đến chỗ nào đó tốt hơn nhiều, và thoải mái hơn, hoặc theo đúng ý mình muốn hoặc nhà mà mình muốn tới, hoặc nơi mà mình muốn sống, thì mình mới mong đợi hoặc hào hứng để thu dọn đồ đạc. Nhưng tôi không còn háo hức nữa. Tôi sẽ háo hức hơn nếu dọn sang Ấn Độ, ví dụ như, Rishikesh, trong nhà bùn. Thì được! Đó là nơi tôi muốn sống. Tôi sẽ háo hức nếu được tự do dọn đi. Hoặc có lẽ sang Thái Lan, vào căn nhà nhỏ 3.000 đô la đó hoặc có lẽ đi Hồng Kông. Hoặc có lẽ hang động Tây Ban Nha. Chà! Đó là những nơi tốt, tốt, rất tốt mà tôi muốn dọn đến. Cảm thấy thật tự do. Cảm thấy tự do, tự tại. Điều tốt nhất trên thế giới này là tự do. Chưa nói tới tự do bên trong, chỉ tự do bên ngoài thôi.
Để nói quý vị biết, vì sao tôi đến muộn. Hôm qua là ngày bầu cử của Đài Loan (Formosa). Mọi người phải đi bỏ phiếu. Ủng hộ, không ủng hộ, điều này điều nọ. Tôi không biết ‒ đối với tôi, tất cả giống nhau. Tôi nhìn họ đều giống nhau. Bởi vì linh hồn họ đều thuần khiết, đều tốt, đều tuyệt diệu, nên đối với tôi ai cũng thế. Chỉ là nghiệp của họ có thể không giống nhau. Và những lời họ hứa cũng giống nhau, tương tự: “Sẽ phục vụ thế giới, phục vụ quốc gia, phục vụ người dân trên hết, trên bản thân và trên mọi thứ”. Thế nên, tôi nghe cũng tương tự, thấy cũng tương tự, dù sao, bên trong hoặc bên ngoài. Bên trong, linh hồn thuần khiết, trong sạch và tuyệt diệu. Bên ngoài là những lời hứa tương tự. Vậy, quý vị bỏ phiếu sao cũng được. Và tôi vừa bảo người Đài Loan (Formosa) rằng tổng thống tốt hay không tốt, điều đó tùy thuộc vào quý vị. Nhà lãnh đạo quốc gia, tốt hay không tốt, tùy thuộc vào quý vị. Ý nói tùy vào người dân của Đài Loan (Formosa), tùy vào nghiệp của quốc gia, và rồi cũng tùy vào cộng nghiệp của thế giới nữa.
Chính tôi cũng có rất nhiều cộng nghiệp. Nếu quý vị chỉ chăm sóc cho vài người, thì dĩ nhiên nghiệp ít hơn. Nếu chăm sóc cho rất nhiều người và chăm sóc cho thế giới, Vũ trụ, thì đó là kiểu thùng cộng nghiệp khác.
Hôm nay, Thiên Đàng nói với tôi là nhất định đừng đến gặp quý vị bởi vì tôi sẽ mất thêm nhiều Giá Trị nữa. Mất đi Giá Trị là một điều khủng khiếp. Mọi người sẽ không lắng nghe quý vị; mọi người sẽ không tôn trọng quý vị; mọi người sẽ làm điều ngược lại, [ý nói] người của quý vị. Và tệ hơn thế, nếu quý vị không đủ mạnh, quý vị sẽ bị bức hại như nhiều vị Minh Sư trong quá khứ. Hoặc quý vị phải chạy thoát thân, hoặc phải chịu nhiều sự sỉ nhục và đủ loại vu khống, đủ thứ chuyện sẽ xảy ra với quý vị. Và Thiên Đàng không thể giúp quý vị tại thời điểm đó bởi vì quý vị chẳng là ai cả. Quý vị còn tệ hơn cả tội nhân dưới địa ngục. Họ làm những gì họ muốn với quý vị, nếu quý vị mất quá nhiều Giá Trị này hoặc quý vị mất tất cả giá trị, còn tùy. Chết vì bị mất Giá Trị không phải là trường hợp tệ nhất. Điều tệ nhất là sống không được, mà chết cũng không xong. Có rất nhiều chuyện [xảy ra].
Tôi đã được cảnh báo hết lần này đến lần khác. Tôi nên nghỉ ngơi. Nhưng tôi vẫn nhớ làm sao, mỗi khi đi qua đây, tất cả những khuôn mặt rạng ngời, tươi cười và nói: “Sư Phụ ơi, con thương Ngài, chúng con thương Ngài”. Nên tôi không thể chịu được nếu không đến. Tôi không thể. Tôi cứ nhớ tất cả điều này. Những khuôn mặt thật xinh đẹp. Ý tôi không phải là vì quý vị xinh đẹp, nhưng khi quý vị hân hoan với nụ cười và ánh mắt lấp lánh như kim cương khi thấy tôi đi vào. Tôi không thể quên điều đó. Tôi có thể quên mọi thứ khác. Nhưng tôi vẫn nhớ khuôn mặt của quý vị khi quý vị hạnh phúc gặp tôi. Và tôi thấy được tấm lòng chân thành của quý vị.
Quý vị không làm vậy vì tôi là ngôi sao điện ảnh, hoặc vì đảng của quý vị bảo phải vỗ tay vì nhà lãnh đạo của quý vị đến. Hoặc vì sếp của quý vị kể truyện cười tiếu lâm, nên quý vị phải cười. Không phải như vậy. Quý vị lặn lội đường xa vạn dặm đến đây. Từ những hoàn cảnh khác nhau, những khó khăn khác nhau, với thủ tục hành chính, với công ăn viêc làm, với gia đình, với sức khỏe, bất cứ vấn đề gì quý vị có. Quý vị tạm thời gạt hết qua một bên, rồi cứ đến, chỉ vì quý vị muốn gặp tôi.
Một số người, như ở Trung Quốc, một số nơi không phải lúc nào họ cũng có phương tiện vận chuyển. Họ phải đi bộ, hoặc phải cưỡi ngựa, hoặc... Tôi không biết nữa, đi xe bò. Như xe bò hay gì đó. Chỉ để đến nơi đô thị đón xe buýt hay tắc-xi hoặc gì đó. Một số vùng vẫn còn khó khăn. Vì thế, ngay cả như tại Mông Cổ, quý vị ở với đàn ngựa hoặc gia súc của mình, thì không có xe buýt ở đó. Quý vị phải ở trong những đồng cỏ rộng lớn hoang vu, và với lều Mông Cổ nhỏ và rồi sống ở đó. Dĩ nhiên quý vị hạnh phúc. Nhưng nếu cần đi nơi nào đó, thì quý vị phải cưỡi ngựa hoặc đi bộ hàng dặm, cho tới khi tìm được phương tiện khác nhanh hơn và rồi quý vị phải… Có thể ở đó không có mạng internet; không thể đặt vé trước. Quý vị phải đi trước đến phi trường và xếp hàng chờ, đại khái vậy.
Chẳng hạn, hôm nay, nếu quý vị muốn trở về Hồng Kông, nếu không đặt vé trước, thì không đặt lại được bởi vì rất nhiều người trở lại Hồng Kông hôm nay vì lý do nào đó. Một sư huynh quý vị nói với tôi vậy.
Và [ở trên] Thiên Đàng, họ không quan tâm chúng ta, dĩ nhiên rồi. Họ không quan tâm những điều này. Họ không cần. Họ chỉ nghĩ tới, là mọi thứ xảy ra. Họ nghĩ họ muốn đến Đài Loan (Formosa), thì họ chỉ đi thôi. Như bây giờ họ đang ở quanh đây, họ không cần phải đi xe buýt hoặc xe ngựa, hoặc cưỡi trâu, hay bất cứ gì. Do đó, những người mà tình cờ lên Thiên Đàng, Thiên Đàng thấp, hoặc ngay cả Thiên Đàng cao, họ không thật sự quan tâm nhiều đến chúng ta. Và họ không thể tiến bộ nhiều về tâm linh, trừ khi họ đã có Minh Sư trên Địa Cầu và vị Minh Sư đó cũng hiện diện khắp mọi nơi, để Ngài tiếp tục dạy họ và rồi họ có thể thoát khỏi loại trói buộc cao cấp này, sự trói buộc bằng vàng. Bởi vì khi ở trên Thiên Đàng, quý vị quá vui, quá thoải mái. Không nghĩ về bất cứ gì khác. Quý vị nghĩ vậy là xong! Đó là cõi vĩnh hằng, đó là đích đến cuối cùng.
Vì vậy, quý vị thấy nhiều người sau khi trải nghiệm cận tử, trở lại, họ không muốn trở lại đây. Cho dù họ chỉ tới có lẽ Cảnh giới A-tu-la hoặc Thứ Hai, Cảnh giới Thứ Ba là tối đa. Phần lớn là như vậy. 99% là như thế. Chỉ người tu Pháp Môn Ánh Sáng và Âm Thanh (Thiên Đàng nội tại), thì có lẽ họ có thể lên cao hơn một chút. Nhưng hiếm khi như vậy, hiếm khi. Dù vậy, mới Cảnh giới A-tu-la, Cảnh giới Thứ hai, Cảnh giới Thứ Ba thôi, mà không ai muốn trở lại thế gian này. Vì thế, có cạm bẫy khác chờ mình trên đó nếu chúng ta không tu hành tốt. Hoặc nếu không có Minh Sư, thì chúng ta dễ bị mắc bẫy, không chỉ ở thế gian này thôi, mà ngay cả trên thế giới cao hơn.
Quý vị thấy Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại) ở thế gian này, như con bướm đêm, quý vị rất thích. Nhưng ở Cảnh giới A-tu-la, Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại) sáng hơn, và Cảnh giới Thứ Hai thậm chí còn sáng hơn, Cảnh giới Thứ Ba sáng hơn nữa, và mọi thứ đều tuyệt diệu hơn, luôn luôn tuyệt diệu hơn. Không có gì ở thế gian này sẽ khiến quý vị muốn trở lại. Không có gì! Không gì hết! Tuyệt đối không có gì hết! Ngay cả người yêu, vợ, con, cha mẹ quý vị, tài sản hàng tỷ đô la, quý vị sẽ không bao giờ muốn bất cứ gì như thế! Quý vị không muốn bất cứ gì như thế, bất cứ gì liên quan với mấy thứ đó. Quý vị chỉ muốn ở [Thiên Đàng] mãi mãi. Và vì thế, cuộc đời của quý vị sẽ mãi mãi như vậy ở đó. Đủ loại vui sướng, phúc lạc, và tự tại. Muốn đi đâu thì đi thôi, như thế đó. Không cần chờ đợi. Không cần thị thực, không cần nhiều rắc rối như ở đây.
Và thậm chí ở thế giới này, đôi khi phải trải qua rắc rối để xin giấy thị thực, mà vẫn không thể có được! Ở một số quốc gia, quý vị không được cấp thị thực như vầy đâu. Vấn đề là vậy. Đó là một lý do khác vì sao tôi luôn cố gắng đến gặp quý vị bất kể sức khỏe của tôi hoặc cảnh báo, ngay cả từ Minh Sư Tối Thượng, bởi vì tôi ở đây với quý vị. Tôi biết tất cả vấn đề quý vị có. Họ không biết. Quý vị tới ngồi đây. Trên đây, còn vài chỗ.
Và thậm chí người Trung Quốc, đôi khi họ không được cấp thị thực dễ dàng như vậy. Như quý vị người Anh hoặc người Mỹ, muốn đi bất cứ đâu, thì chỉ “vút”, ngay cả xin qua mạng. Thậm chí không cần phải đi đâu [để xin] hết. Ngồi ở nhà, “bấm, bấm, bấm”, lên mạng là có giấy thị thực, chẳng hạn vậy. Tôi cũng phải lên mạng để làm hộ chiếu bởi vì không thể cứ đi tới lui mãi. Chỉ hy vọng hộ chiếu [tới đó] nguyên vẹn và họ gửi lại hộ chiếu mới, không bị thất lạc trên đường, thì tôi sẽ… Không biết sẽ làm gì. Tôi chỉ có một hộ chiếu. Tôi quý nó lắm, như thể là mạng tôi bởi vì nó cũng tượng trưng cho sự tự do của tôi. Ít ra có thể đi bất kỳ nơi đâu. Không có hộ chiếu đó, tôi không biết chuyện gì (sẽ) xảy ra.
Tại một số quốc gia, quý vị không được cấp thị thực như thế. Vì bất kỳ lý do nào khác: lý do tôn giáo, lý do chính trị, và bất cứ lý do gì. Tôi không biết loại lý do gì. Nhưng dù lý do gì đi nữa, cũng không có lý do gì phải như vậy trong thế giới chúng ta.