Bởi vì không phải người đó truyền Tâm Ấn. Đó chỉ là chỉ dẫn bằng lời nói. (À, dạ.) Và Lực Lượng Minh Sư mới là làm tất cả. (À, Lực Lượng Minh Sư đằng sau đó. Dạ.) Tâm Ấn không phải là pháp môn. Mà là Lực Lượng Minh Sư truyền vào đó.
Chào quý vị! (Kính chào Sư Phụ!) (Kính chào Sư Phụ!) Chào! Quý vị khỏe không? (Dạ, chúng con rất khỏe.) (Dạ rất khỏe.) Cảm tạ Thượng Đế. Cảm tạ Thượng Đế là trong hoàn cảnh thế này, mà quý vị vẫn khỏe. Nhiều người lúc này không thể nói như thế (Dạ phải.) (Dạ phải, Sư Phụ.) bởi vì có quá nhiều hỗn loạn, quá nhiều bất ổn, quá nhiều thảm họa khắp thế giới. (Dạ, quá nhiều đau khổ.) Mới đây thôi, Nam Sudan, tôi cũng đã gửi đóng góp khiêm tốn cho các nạn nhân lũ lụt.
Và họ lại còn tìm thấy một biến thể (COVID-19) khác nữa. Họ đang rất hoảng sợ. Thậm chí lây nhiễm còn cao hơn 10% so với Delta. (Chao ơi. Ôi thôi.) Phải. “Ôi thôi”, tôi cũng nói vậy đó. Trời ơi, bảo quý vị rồi, chúng ta sẽ đuổi theo vi-rút mãi mãi. (Dạ.) Nếu không quay đầu lại, nếu đi theo hướng sóng gió, hướng đi gập ghềnh, đầy chông gai, thì chúng ta sẽ có tất cả chông gai, thảm họa này, hoặc đường lồi lõm, gập ghềnh.
Chỉ cần quay đầu lại thôi, mà khó khăn đến thế sao? Trời ơi, ngay cả trẻ em 6 tuổi cũng [ăn thuần chay] được mà, và những người lớn tuổi dưới 60 mấy vẫn có thể làm được. Sáu đến 60 tuổi có thể làm được, vậy sao mọi người không làm được? (Dạ.) Rồi chúng ta sẽ tránh mọi điều này, hầu như ngay lập tức. Điều này tùy thuộc vào con người, nhưng cho dù tình huống tệ nhất thì cũng chỉ vài tuần thôi, và rồi Địa Cầu sẽ bình lặng lại. (Ôi chà. Nhanh quá.) Phải, tôi không nói đùa đâu. Quý vị biết tôi không nói đùa. (Dạ, Sư Phụ, chúng con biết.) Đây là vấn đề nghiêm trọng.
Quý vị có gì mới không? Quý vị có làm điều tôi bảo hôm qua về cái máy chưa? (Dạ có, chúng con tắt hết rồi.) Được, tốt, tốt. Tôi nghĩ mấy cô gái cũng đã làm. Tốt cho bây giờ, cả mùa đông nữa.
Hãy chăm sóc bản thân nhé. (Dạ, Sư Phụ.) Hãy mặc quần áo bảo hộ hoặc tương tự. Về mặt tâm linh, quý vị có thiết bị bảo vệ vô hình, và về mặt thân thể cũng vậy, quý vị cũng phải có quần áo bảo hộ. (Dạ, thưa Sư Phụ. Cảm ơn Sư Phụ rất nhiều đã bảo vệ chúng con.) Không có chi. Được mà. Tôi cảm thấy trách nhiệm của tôi là phải chăm sóc cho bất cứ ai (Dạ, thưa Sư Phụ, cảm ơn Ngài rất nhiều.) làm việc với chúng ta, với tôi.
Có câu hỏi nào không? Ý nói bình thường. (Dạ có, thưa Sư Phụ, có một câu hỏi từ đội ngũ.) Được, cứ hỏi.
(Về Pháp Môn Quán Âm, đôi khi Sư Phụ chọn một thường trú nhất định, mà không phải những thường trú khác, để thực hiện việc truyền Tâm Ấn.) Phải. (Thưa, vì sao như vậy ạ?)
Vì sao à? Bởi vì một số người cao hơn một chút so với những người khác và nó dễ hơn. (À, dạ.) Dễ câu thông hơn, dễ để truyền lực lượng. (À, dạ hiểu.) Nếu quá thấp, họ có thể gặp rắc rối. (Ồ.) Một dòng lực lượng đến đột ngột, ngay cả đồ bổ, quý vị cũng không thể ăn quá nhiều. (Ồ, dạ.) Ngay cả vitamin quý vị cũng không thể uống cả lọ. (Dạ, đúng vậy.) Đó là như thế. Một số người xuất gia chưa sẵn sàng. (À, dạ hiểu.) Về cơ bản thì có thể làm, có điều là với người nào thăng hoa một chút thì dễ hơn. (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.)
(Thưa Sư Phụ, với Pháp Môn Quán Âm, có phải ai cũng có thể chỉ dẫn Tâm Ấn cho người khác?)
Về cơ bản, thì đúng. Bởi vì không phải người đó truyền Tâm Ấn. Đó chỉ là chỉ dẫn bằng lời nói. (À, dạ.) Và Lực Lượng Minh Sư mới là làm tất cả. (À, Lực Lượng Minh Sư đằng sau đó. Dạ.) Tâm Ấn không phải là pháp môn. Mà là Lực Lượng Minh Sư truyền vào đó.
Không chỉ là hướng dẫn bằng lời nói. Hướng dẫn bằng lời nói chỉ là bảo quý vị ngồi và giữ yên lặng. Có thể nhắm mắt lại hay gì đó. (Dạ, Sư Phụ.) Không làm ồn hoặc có thể là không động đậy. Nhưng đó không phải là Tâm Ấn thực sự. (Dạ đúng.) Đó không phải là điểm chính. Điểm chính là sự hướng dẫn của Minh Sư, Lực Lượng Minh Sư. (Dạ.) Và Minh Sư không cần phải có mặt ở đó. Nhưng phải có một sự hiện diện hữu hình. (Dạ, Sư Phụ.) Chỉ để giúp họ ngồi cho thẳng thớm hoặc đại khái vậy. (Dạ, đúng ạ.) Để chắc chắn là họ ngồi trong tư thế tốt hơn. Đại khái vậy. Thế thôi. Và lực lượng là từ vị Minh Sư. (Dạ, Sư Phụ. Con hiểu rồi.)
Quý vị có nhớ một lần nọ, Milarepa, Ngài làm việc rất khổ cực cho Sư Phụ của Ngài. Và Sư Phụ của Ngài không hề truyền Tâm Ấn cho Ngài. Chỉ bắt Ngài làm việc rất nhiều, đánh đập Ngài, và la mắng Ngài mọi lúc. (Ồ, dạ đúng vậy.) (Dạ đúng.) Và Ngài nhẫn chịu hết bởi vì Ngài biết nghiệp của Ngài rất nặng. (Dạ.) Trước khi đến tu học với vị Minh Sư, Ngài đã biết rồi. Thành ra Ngài mới đến gặp Minh Sư và vô cùng khao khát muốn rửa sạch nghiệp của mình và tìm sự giải thoát. Nhưng vị Minh Sư đã làm tất cả điều đó vì lòng từ bi.
Bởi vì nghiệp của Ngài trên thế gian này quá nặng, vì vậy, vị Minh Sư phải dùng phương cách này, (Dạ, đúng vậy.) la mắng Ngài, đánh đập Ngài đủ thứ, và bắt Ngài làm rất nhiều, rất nhiều công việc lao động cực nhọc, như xây nhà, dựng chòi, và rồi phá bỏ. Vị Minh Sư là người bảo Ngài phải xây ở chỗ đó, nhưng rồi lại nói: “Không, không phải chỗ đó. Dỡ xuống, đem đi chỗ khác”. Phải làm lại hết lần này đến lần khác. (Dạ. Chao ơi.) Và đường đi không phải bằng phẳng, mà phải leo dốc, và vị Minh Sư làm cho công việc hết sức khó khăn cho Milarepa đáng thương. (Dạ, thưa Sư Phụ.)
Và nói đến la mắng, không phải chỉ la mắng là rửa nghiệp được. Chính là vị Minh Sư đã rửa nghiệp, (Dạ.) bằng lực lượng đằng sau đó.
Có một câu chuyện khác về một người đã làm những chuyện xấu và anh ta biết điều đó. Và anh ta hỏi một người [thông thái] làm sao để rửa sạch tội lỗi của anh. (Dạ.) Rồi người thông thái đó nói: “Tôi không thể làm được. Nhưng nếu anh đến gặp vị Minh Sư ở chỗ đó, Minh Sư gì gì đó, và anh làm sao đó khiến cho Ngài la mắng anh, thì, anh sẽ được rửa hết nghiệp”. Và anh đã thử làm mọi điều, nhưng vì sao đó vị Minh Sư không chịu la mắng anh. Tìm cách chọc giận Minh Sư. (Dạ.) Nên, đây là điểm chính.
Một số người không hiểu cách Minh Sư làm. (Dạ phải.) Có lẽ chỉ có người Ấn Độ hoặc những người được giáo dục về tâm linh mới hiểu những cách khác nhau mà vị Minh Sư đối xử với những người khác nhau. (Dạ, Sư Phụ.) Hoặc vị Minh Sư trả lời cùng một câu hỏi, nhưng với những người khác nhau, thì thậm chí sẽ có những câu trả lời khác nhau. (Dạ đúng. Dạ hiểu.) Hoặc đôi khi vị Minh Sư giả bộ tức giận hay đại khái vậy, rồi sau đó, quý vị bỏ đi. (Ồ, vâng.)
Minh Sư thời xưa rất khó mà đối phó. Các ngài thông minh hơn. Sao lại không? Chỉ lo việc của mình thôi. Có lẽ có một vài đệ tử thật sự thành tâm và thuần khiết, thì ngài nhận. (Dạ.) Tại sao phải gánh nghiệp của bất cứ ai hoặc của bất cứ cư dân-chó và cư dân-mèo nào đến gặp mình và giả bộ thành tâm này nọ. Và rồi họ đi ra ngoài, họ có thể phỉ báng mình. (Ồ, vâng.) (Dạ phải, Sư Phụ.) (Dạ đúng vậy.) Bởi vì nghiệp của họ quá nặng. (Dạ. Đẳng cấp quá thấp.) Tôi có nhiều [đệ tử như thế].
Ồ, quý vị không biết đâu. Quý vị hoàn toàn không biết. Tôi thậm chí có thể đã chết (Ôi, Trời ơi.) dưới bàn tay của đệ tử, ý nói thân thể này. (Ôi, Trời ơi. Ồ vâng.) Thân thể, gần như chết rồi, suýt chết. (Ôi, Trời ơi.) May mắn là ở trong đạo tràng và hộ pháp đã phá cửa vào cứu tôi. (Dạ.) Thôi bỏ đi, không nói về điều đó nữa.
Bây giờ quay lại với Milarepa. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Tại sao tôi chọn [người này] mà không chọn [người] khác. (Dạ.)
Milarepa đã vô cùng thất vọng, mệt mỏi và đau đớn, và cảm thấy như vị Minh Sư không tốt với Ngài. (Ồ, vâng.) Nên Ngài thỉnh cầu vợ của Minh Sư xem có cách nào khác để Ngài có thể thọ Tâm Ân không (Dạ.) và không cần Minh Sư truyền, bởi vì Minh Sư cũng có vài người đại diện, (Ồ, vâng.) ở đâu đó. Vì vậy, bà vợ đã gửi Ngài đến đó (Ồ, vâng.) để gặp một trong những người đại diện của Minh Sư.
Cũng như tôi có một số thường trú, (Dạ đúng.) và nếu có buổi Tâm Ấn, thì họ sẽ cho tôi biết và sau đó tôi truyền pháp. Họ đưa cho tôi một danh sách tên, rồi chúng tôi truyền Tâm Ấn. Tôi nói: “Được, chúng ta có thể tổ chức Tâm Ấn vào ngày này tuần này, ngày này tháng này”. Luôn luôn là như thế. (Dạ.) Họ báo cho tôi biết trước những ai muốn thọ Tâm Ấn, và ngày nay thì dễ dàng hơn. (Dạ đúng.)
Thời xưa, có lẽ đệ tử đại diện đó của Sư Phụ Milarepa phải cưỡi ngựa, hoặc đi bộ đến gặp vị Minh Sư, để báo hoặc phái người đến báo trước về buổi Tâm Ấn, (Dạ, hiểu.) và sau đó hẹn ngày, giống như chúng ta làm bây giờ. Mỗi khi có Tâm Ấn, họ gửi cho tôi một danh sách. (Dạ, đúng.) Những người xin thọ pháp, và tôi chấp nhận người nào hoặc không chấp nhận người nào. (Dạ, Sư Phụ.)
Có một số điều kiện và quy định, dựa theo Thiên Đàng và Vũ Trụ. Quý vị cũng phải biết những điều đó nữa trước khi có thể truyền Tâm Ấn. Trước hết, quý vị phải xin phép vị Minh Sư bởi vì đó là sự kết nối. (Dạ.) Ngoài ra, quy luật đối với Minh Sư trong cõi vật chất này là nếu người ta không hỏi xin, thì không thể truyền. (À, dạ.) Nếu không thì, tôi cứ truyền hết cho mọi người. (Dạ, đúng vậy.) Sau đó, tôi có rất nhiều, rất nhiều đệ tử. (Dạ.) Không được, họ phải hỏi xin. (Dạ, Sư Phụ.) Không phải vì Minh Sư khó, nhưng quy luật là như vậy. (À, dạ.)
Trước đây, có một số người cần phải thọ Tâm Ấn trong trại tị nạn, (Dạ.) và tôi đã nới lỏng quy định một chút, nhưng tôi vẫn biết. Vì tôi biết trước rồi. (Dạ hiểu.) Chỉ là tôi phải thật sự chú ý đến nơi đặc biệt đó. Điều đó khác.