Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Chỉ Những Ai Tạo Hòa Bình Mới Có Thể Lên Thiên Đàng, Phần 4/9

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Có quá nhiều thứ; làm việc cho bản thân, chăm sóc bản thân và tôi bị thương ở bàn tay, ngón tay và vẫn chưa lành. (Ôi, Sư Phụ.) À, đó là tại tôi, lỗi tại tôi. Tôi đập tay vào tường. (Ồ! Ôi, Sư Phụ.) Tôi nghĩ là mình bị kích động với tất cả bức xạ này trong nhà, và cũng bởi những tin về tất cả những hình ảnh khủng khiếp này của con người và người-thân-động vật chịu đau khổ. (Ôi Trời.) Nhưng tôi đã làm vậy như một phản ứng tự nhiên. (Dạ, thưa Sư Phụ. Dạ hiểu.) Tôi thậm chí không nghĩ tới điều đó. Lúc đó tôi quá đau khổ.

Cho nên, trước đây, tôi chỉ có một túi xách. Khi còn là tu sĩ Tây Tạng hoặc ni cô Trung Hoa, tôi đựng tất cả trong một túi xách. (Dạ đúng. Con hiểu.) Kể quý vị rồi. Trên Hy Mã Lạp Sơn, tôi chỉ có hai bộ y phục giống áo dài Ấn, giống như áo Punjab. Và rất dễ để di chuyển khắp nơi, tôi thích vậy hơn.

Ngày nay, nếu tôi phải di chuyển, ôi Trời ơi, phải mất nhiều ngày. (Ồ.) Có quá nhiều thứ. Nhiều máy vi tính, nhiều điện thoại, nhiều máy ảnh cho các mục đích khác nhau. (Ồ, chao ơi.) Để xem bản tin và chụp ảnh, cho những việc khác nhau. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Cho dù không dùng mỗi ngày, nhưng tôi phải có bên mình. (Dạ đúng, thưa Sư Phụ. Dạ hiểu.)

Và cả loa nữa. Vì có lúc họ sao chép qua USB mà âm lượng quá nhỏ, thì tôi phải dùng loa ngoài để mở cho tiếng lớn hơn. Loa máy vi tính không đủ lớn. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Và nhiều thứ khác nữa. Ôi Trời ơi. Quý vị không biết đâu. Bây giờ họ đã mua cho tôi một tấm thảm tiếp đất. Thảm đó cũng nặng. Thêm một món nữa. Đối với tôi cái gì cũng nặng. Thứ gì cũng là gánh nặng thêm cho người ở một mình phải xoay sở, hoặc dọn đồ vào và dỡ đồ ra. (Dạ, thưa Sư Phụ. Đúng ạ.)

Và đâu phải chỉ có máy vi tính thôi, mấy cái màn hình cũng lớn nữa. (Dạ đúng vậy, thưa Sư Phụ.) Nhưng tôi cần nó, nếu không tôi phải ngồi sát bên máy vi tính. Dù vậy, cũng không thấy rõ bằng màn hình máy vi tính. Bây giờ tôi phải ngồi rất xa. Mới vài ngày trước, tôi vẫn còn ngồi trước máy vi tính bởi vì có hai máy vi tính. Một máy dùng để xem tin tức, và tôi không nghĩ đến việc cắm nó vào màn hình, nên tôi ngồi sát bên nó. Ôi Trời ơi.

Đôi lúc, làm việc cực quá, mình quên mất cách phòng ngừa và chăm sóc bản thân. (Dạ, Sư Phụ.) May mắn là tôi đi tắm và thấy cơ bắp của mình chạy mất tiêu, nên tôi mới bắt đầu nghĩ đến bản thân một chút. Cơ thể tôi cần tồn tại một thời gian. (Vâng, xin Sư Phụ. Vâng. Xin Ngài.) Và đó là lý do tôi chăm sóc quý vị. Không phải vì tôi quan tâm quý vị, mà là quan tâm đến công việc của tôi.

Không đâu, tôi thực sự quan tâm đến quý vị rất nhiều. Tôi nghĩ tới quý vị phải làm việc rất vất vả mỗi ngày, cứ ngồi trước máy vi tính. Và tôi cứ suy nghĩ, suy nghĩ cách để được bảo vệ tốt hơn. Thành ra quý vị phải dùng bất cứ dụng cụ gì chúng ta có nha. (Dạ, Sư Phụ. Xin cảm ơn Sư Phụ.) Và chúng ta sẽ phải nghĩ xem còn làm gì khác nữa.

Tôi muốn hỏi, nơi thiền của quý vị có sàn gạch hay là sàn gỗ? (Dạ gỗ ạ. Nó kiểu như, vâng, sàn gỗ ạ.) Rồi, không tốt, không tốt. Thế thì quý vị không thể có thảm này. Vì nếu quý vị trải thảm này lên sàn gỗ thì không có tác dụng. (Ồ.) Nó có tác dụng trên sàn gạch, và cũng tùy vào loại gạch nào nữa. Vì vậy, quý vị phải có sàn gạch phù hợp với thảm này, số 1. Hoặc số 2, quý vị phải chạy dây điện, nối với đất bên ngoài, hoặc kim loại nào đó bên ngoài. Một dây điện phải dẫn ra ngoài nếu không phải là sàn gạch thích hợp. Do đó, nếu dẫn dây điện ra ngoài, sẽ có nguy cơ bị sét đánh. (Ồ.)

Vậy thì, hoặc là quý vị bị bức xạ làm tổn thương hoặc là bị sấm sét đốt cháy. Tôi không biết quý vị muốn chọn cái nào. Nói tôi nghe lựa chọn nào? (Dạ không chọn sấm sét.) Và quý vị thì có nhiều người, mỗi người chạy một dây điện, cả phòng thiền đầy dây điện. Tôi tưởng tượng mấy đạo sĩ gắn dây điện này. Ôi, Trời ơi. Quý vị quả là tu sĩ hiện đại! Đạo sĩ hiện đại.

Và tôi nghĩ, có lẽ chúng ta cần phải xây nhà bằng đất cho quý vị. Thảo nào khi sống ở Ấn Độ, tôi luôn sống trong nhà bằng đất hoặc bằng xi măng, và tôi luôn khỏe mạnh. (Ồ.) Và ở Âu Lạc (Việt Nam), không có nhiều người bị bệnh, ngoại trừ những bệnh do muỗi, mấy đại dịch hoặc bệnh dịch, cảm cúm này nọ thường xảy ra. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Họ khỏe mạnh bởi vì họ sống trong nhà bằng đất. (À, dạ đúng vậy.)

Nhà tôi ở Âu Lạc (Việt Nam) hồi đó là nhà bằng đất. (Ồ. Hay quá.) Chúng tôi dùng loại đất đặc biệt, như đất sét, rồi trộn chung với rơm rạ khô, sau khi gặt lúa, chúng tôi có rất nhiều rơm khô. Rơm khô cũng để cho người-thân-bò ăn, và cũng dùng để xây nhà. Rất tuyệt. Và ở trên cùng, chúng tôi có một mái tranh (Dạ.) Và nhà rất mát mẻ cả mùa hè lẫn mùa đông, tất cả các cửa đều mở ra, nhà của tôi như thế đó.

Và tôi đã từng phê bình cha mẹ tôi. Tôi nói, “Mình có tiền, sao không xây nhà gạch và lợp mái ngói đỏ như láng giềng, trông sang trọng hơn.” (Dạ.) Lúc đó tôi còn nhỏ, tôi nghĩ, “Ồ, cha mẹ mình, họ đang tiết kiệm tiền, để dành thật nhiều.” Nhưng có lúc họ cũng không có tiền nhiều cho lắm. Tùy vào lúc nào trong chiến tranh.

Nên thường là chúng tôi sống trong nhà đất. Và ngay cả cánh cửa cũ, cha tôi cũng lấy lại và mang về lắp vào ngôi nhà mới bằng đất. Tôi nói, “Mẹ ơi, trông thật nghèo nàn.” Cửa cũ! Cha tôi nói, “Như vậy mới tốt để người ta không ganh với mình.” Ồ, cha tôi thật sáng suốt. (Dạ, thưa Sư Phụ. Dạ thật vậy.) Bây giờ thì tôi biết rồi, tôi cũng làm giống vậy.

Bây giờ tôi ước là sàn nhà của tôi không phải là gỗ. À, tôi đã lấy ra một nửa. (Ồ.) Hôm trước, tôi làm việc rất cực như một người lao động. Tôi lấy hết gỗ ra, lấy hết đá bên dưới ra, không bỏ sót viên đá nào, chỉ để khử bức xạ cho bản thân. (Ôi, Sư Phụ.) Vì vậy, bây giờ tôi chỉ có một nền xi măng trần, không bằng phẳng. Tất cả trông bẩn vì mấy vết sơn và đủ thứ. (Ồ.) Nó không giống như xi măng mà họ làm phẳng cho quý vị. (Ồ, dạ. Dạ đúng.) Không đâu, chỉ là xi măng, bê tông, nhưng khi tôi bước lên xi măng này, không có bức xạ, hầu như không có. (Ồ. Tốt quá.)

Vậy là tôi làm việc xa máy tính và để chân lên [sàn] xi măng. (Dạ. Ồ, tuyệt vời. Tốt quá.) Tôi tiếp tục cọ rửa chỗ xi măng đó nhiều lần, [nhưng] vẫn còn đầy bụi khi tôi đi trên đó, bàn chân tôi thành màu đen hoặc trắng, tùy vào chỗ nào. Nhưng tôi không cọ rửa nữa; mệt rồi. Tôi thực sự mệt.

Có quá nhiều thứ; làm việc cho bản thân, chăm sóc bản thân và tôi bị thương ở bàn tay, ngón tay và vẫn chưa lành. (Ôi, Sư Phụ.) À, đó là tại tôi, lỗi tại tôi. Tôi đập tay vào tường. (Ồ! Ôi, Sư Phụ.) Tôi nghĩ là mình bị kích động với tất cả bức xạ này trong nhà, và cũng bởi những tin về tất cả những hình ảnh khủng khiếp này của con người và người-thân-động vật chịu đau khổ. (Ôi Trời.) Thế là tôi đập tay vào tường rồi tự la mình rất nhiều. Tôi nói, “Mình ngốc quá, Mình cần tay mà.” (Ồ, Sư Phụ.) Nhưng tôi đã làm vậy như một phản ứng tự nhiên. (Dạ, thưa Sư Phụ. Dạ hiểu.) Tôi thậm chí không nghĩ tới điều đó. Lúc đó tôi quá đau khổ. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Tôi kêu gào và đập tay rồi một ngón bị bầm, (Ôi Trời.) ngón kia bị cắt. (Ồ. Ôi, Sư Phụ.) Chỉ một ngón, nhưng đó là hai ngón tôi cần nhất – hai ngón cái. (Ồ!)

Cho nên tôi phải cẩn thận, nếu không thì nó sẽ không lành. Khi phải rửa rau này nọ mà nếu tay cứ bị ướt thì sẽ không lành được. (Dạ. Đúng vậy, thưa Sư Phụ.) Tôi rất cẩn thận, tuy nhiên có lúc tay vẫn bị ướt, không tránh được. Có lúc tôi nhớ đeo găng tay, có lúc không nhớ. Nhưng hy vọng nó sẽ đỡ hơn. (Dạ, thưa Sư Phụ.)

Có biết tại sao tôi tự la mình không? (Vì sao, thưa Sư Phụ?) Vì tôi làm tay bị thương và không muốn chữa trị. (Ôi.) Tôi tự nhủ, “Như thế này, mình sẽ hiểu thêm một chút, hiểu được người-thân-động vật phải chịu đau khổ như thế nào và con người chịu đau khổ ra sao,” (Dạ, thưa Sư Phụ.) Nên tôi không muốn chữa trị, dù chỉ với loại dầu thoa bình thường. Sau đó, tôi tự la mình, “Mình cần tay mà. Hãy chữa trị đi.” (Dạ, thưa Sư Phụ.) Đôi khi tôi có thể ngốc như thế đó. Tôi nói, “Ngốc quá. Mình cần tay mà. Phải chữa cho chúng.” Cho nên tôi bắt đầu điều trị. Rồi tay đã ổn, hoạt động trở lại. (Nghe vậy rất vui, thưa Sư Phụ.)

Sao tôi nói về những điều này? Điều gì đã khiến tôi nói với quý vị chuyện này? (Dạ, nói về sàn nhà, phải thay đổi sàn nhà và đất.) Ờ, đúng rồi. Ờ, phải. Được rồi. Và tôi đã làm việc với đôi bàn tay không khỏe. (Ồ.) Là như vậy đó. Tôi thực sự không để lại viên đá nào. (Ôi Trời.) Họ đặt mấy viên đá và gạch bên dưới để làm cho sàn nhà phẳng. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Tôi đã đem chúng ra ngoài – một nửa ngôi nhà. May mắn là nhà nhỏ. Ý nói, nhà gỗ nhỏ. Nên tôi đã mang ra gần một nửa. (Ồ, chao ơi.) Tôi cũng muốn dọn bên trong luôn, nhưng nghĩ là bên trong thì tôi có thể trải tấm thảm đó lên, chỉ một tấm thảm tiếp đất nhỏ, và thay vì đi trên sàn, tôi đi trên đó, ngồi thiền trên đó.

Nhưng tôi đang mạo hiểm với sấm sét. Vì dây điện phải dẫn ra ngoài. (Ồ, vâng.) Lần trước tôi đã hỏi một sư huynh của quý vị, và đã nói chuyện với anh ấy về vấn đề này. Tôi bảo anh ấy nghiên cứu thêm để chúng ta có được sự bảo vệ tốt hơn. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Sau đó, anh ấy nói với tôi rằng anh cũng có một số thiết bị khác như một số băng dán kim loại hoặc gì đó.

Và rồi anh cũng phải kéo dây điện ra ngoài. Tôi nói, “Này, như vậy lỡ có sấm sét thì không tốt. Anh không sợ à?” Anh nói với tôi, “A, nếu con về Nhà, thì con về Nhà.” Tôi nói với anh ấy, nếu anh về Nhà, thì tôi cũng về Nhà. Về Nhà thì dễ quá. Tại sao không? Nhưng tôi nói, “Đừng có hòng. Tôi vẫn còn cần anh. Không thể cứ đi như vậy.” (Dạ đúng vậy, thưa Sư Phụ.) Nếu không, chính tôi cũng sẽ đi.

Tôi cũng cảm thấy ấn tượng về anh ấy vì anh ấy trực diện cái chết mà chẳng hề sợ. Nhưng không được như thế, chúng ta phải làm việc. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Quý vị có an ninh, có sự an toàn, biết mình đi về đâu, có Minh Sư, có Giáo Lý, biết mình tốt, nên quý vị không sợ chết. Nhưng chúng ta phải làm việc cho những người còn sợ chết. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Và tất cả người-thân-động vật đau khổ, thống khổ này trong xưởng chăn nuôi. Người ta thiêu sống họ, nướng sống họ, và cắt cổ họng họ này nọ. Ôi, con người khủng khiếp thay! (Dạ.) Làm sao ai mà có thể làm được những việc này? Những người này chỉ vì tiền, và không cảm thấy gì cả. Trời ơi. Động vật còn sống, còn động đậy...

Thôi hỏi câu tiếp đi. Tôi trả lời xong câu hỏi rồi chứ? (Dạ rồi, thưa Sư Phụ. Cảm ơn Ngài.) Bằng không, tôi sẽ kêu gào và lại khóc nữa. Nói đi.

(Sư Phụ đã bế quan được hơn 2 năm. Sư Phụ có cô đơn không?) Không, không có thời gian. (A.) Không có thời gian để cô đơn, cưng à. Không đâu. Sao có thể chứ? (Dạ đúng vậy ạ.) Thật ra, khi ở một mình, thì cảm thấy dễ chịu hơn. (Dạ phải. Dạ.) Tôi cảm thấy cô đơn hơn khi ở cùng đám đông hoặc với những người khác, thậm chí với các thị giả. (Vâng, thưa Sư Phụ.)

Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android