Tôi chỉ có thể nói với mọi người là bất cứ khi nào Thượng Đế ban cho cơ hội để thấy những gì tốt đẹp hơn do Lòng Khoan dung của Ngài, thì chúng ta phải biết rằng nó chỉ ngắn ngủi mà thôi. (Dạ, Sư Phụ.) Vì chúng ta muốn nói chuyện với Thượng Đế, chúng ta cầu nguyện Thượng Đế, nhưng cầu nguyện Thượng Đế phải như một cuộc đàm thoại – nghiêm túc và hữu ích, cũng như thành tâm và khiêm tốn. Vì vậy, nó phải như một cuộc đàm thoại hai chiều. Chứ không phải đàm thoại một chiều. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Nhưng cách chúng ta cư xử với Thượng Đế, chỉ như đàm thoại một chiều. Chúng ta luôn cầu xin, cầu nguyện.
(Kính chào Sư Phụ.) Chào, chào, chào. Chào các chàng xinh đẹp – à không – là đẹp trai chứ. Những linh hồn xinh đẹp. Không cần biết là nữ hay nam, quý vị đẹp bên trong. Và nếu bên ngoài mà đẹp trai nữa, thì dĩ nhiên càng tốt chứ sao. Quý vị đẹp, phải không? Tất cả quý vị. Trong mắt tôi, quý vị đẹp. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Và vẻ đẹp là trong mắt của…? (Người nhìn.) Ồ, quý vị biết hết, Trời ơi. (Sư Phụ rất đẹp. Đẹp nhất.) Cái gì, cưng? Mới nói gì đó, lặp lại đi. (Sư Phụ là đẹp nhất ạ.) Ôi, cái ngã của tôi thích nghe câu đó. Nó thích, rất thích, rất thích nghe câu đó. Dù sao cũng cảm ơn quý vị. (Dạ không có chi. Đó là sự thật.) Trong mắt của người nhìn, vậy được rồi.
Nghe này, quý vị có ổn ở chỗ mới không? (Dạ, vâng, chúng con ổn. Dạ ổn, thưa Sư Phụ.) Tôi xin lỗi vì chúng ta cứ phải dọn đi hoài. Mấy ngày nay tôi cũng phải dọn đi, nên không sao, chúng ta cùng cảnh ngộ. (Dạ.)
Và tôi xin lỗi vì đã gọi quý vị quá khuya, ý nói vào sáng sớm. Nhưng tôi đang ở trong tình cảnh khó khăn. Không thể lúc nào cũng đợi quý vị ngủ dậy, rồi thì có thể không gọi được. Tôi đã đợi nhiều ngày và không gọi được, nên hôm nay phải gọi, và gọi giờ này, cho dù đã muộn. Xin lỗi đã đánh thức và làm mất giấc ngủ của quý vị. (Dạ không sao, thưa Sư Phụ. Chúng con hiểu, thưa Sư Phụ. Vâng.)
Quý vị có thể ngủ lại. Nếu quý vị may mắn. Nếu có thời gian. Không quan trọng. Chúng ta hầu như cùng cảnh ngộ. Tôi cũng ngủ không yên, và gần đây, thức ăn cũng chẳng còn mùi vị gì. Thức ăn ở chỗ quý vị có được không? (Dạ, ngon lắm, thưa Sư Phụ. Thức ăn ở đây rất ngon ạ.) Tuyệt vời. Ồ, tôi mừng, tôi mừng. Hiện tại quý vị đâu phải tự nấu ăn cho mình, phải không? (Dạ, đúng vậy ạ.) Đó là một sự thay đổi tốt. Hơi chật, nhưng quý vị không thể có mọi thứ. (Dạ, thưa Sư Phụ.) So với thế giới, chúng ta đã may mắn lắm rồi. Quý vị có thể có thức ăn, có sự an toàn. Ý nói, đối với tôi, đôi khi tôi cứ phải di chuyển, và cũng phải tự lo cho bản thân, sự an ninh và đủ thứ – một mình làm hết.
Tôi là vệ sĩ của chính mình. (Ôi.) Nhưng vẫn còn tốt hơn nhiều so với hàng triệu hoặc hàng tỷ người, và còn tốt hơn hàng tỷ người-thân-động vật, mỗi tuần. Vậy, chúng ta nên cảm tạ Thượng Đế cho tất cả những gì chúng ta có, dù ít hay nhiều so với mong đợi. Nhắc nhở quý vị. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Tôi cảm tạ Thượng Đế mỗi ngày. Và bất cứ gì chúng ta không có theo sở thích hoặc kỳ vọng của mình, thì đó là do nghiệp của chính mình hoặc cộng nghiệp của thế giới. Không phải Thượng Đế an bài tất cả điều đó. (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Thượng Đế Toàn Năng thì chỉ toàn yêu thương, toàn ban tặng, toàn tha thứ, toàn nhân từ, toàn từ bi. Hãy luôn nhớ điều đó. (Dạ, thưa Sư Phụ.)
Nếu lạnh, quý vị phải mua thêm máy sưởi. Ở chỗ mới, có lẽ không ấm bằng hoặc có lẽ không được chuẩn bị đủ ấm do [tình trạng] thiếu gas và dầu. Nhưng máy sưởi dầu, họ dùng dầu và hâm nóng đi hâm nóng lại bên trong bộ tản nhiệt, nên dù sao cũng sẽ không tốn dầu nhưng tốn điện. Tôi đã gửi cho quý vị vài cái máy sưởi tiết kiệm điện. Loại rất nhỏ, cỡ lòng bàn tay, nhưng cũng đủ làm ấm cả phòng. Ý nói, có thể là không nóng, nhưng nó giữ phòng ấm vừa phải, không bị lạnh cóng. (Dạ đúng, thưa Sư Phụ. Dạ.) Nó rất nhỏ và không tốn nhiều điện.
Và nhân tiện nói, nếu chúng ta không có điện, vì bất kỳ trường hợp khẩn cấp nào – nếu có bình nước nóng loại nào cũng được và chút nước nóng, chỉ cần đổ đầy bình. Đổ đầy nước nóng vào chai nước trái cây, nếu có sẵn đó. Rồi sẽ thấy ấm. Hoặc ngủ chung. Đừng nằm sát nhau quá, nhưng rồi quý vị sẽ giữ được ấm. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Đắp chung một hoặc hai cái chăn. Người Tây Tạng làm vậy khi họ du hành, bởi vì họ không có ô tô trên các rặng núi, đỉnh của thế giới. Cho nên, thường thì khi du hành, họ ngủ chung với nhau – những người xa lạ trên đường. (Ồ.) Bất cứ nơi nào họ có thể. Phải, trong căn phòng nhỏ.
Và có cái gì đó mình có thể dùng. Họ bán ở đâu đó như dầu thực vật, nhưng là dầu thực vật đặc. Họ gọi là “dầu toàn thực vật”. Tôi quên mất tên là gì rồi. Gọi là “mỡ” [thực vật]. Nhưng họ có đặt tên cho nó. Tôi nghĩ họ có bán trong một số siêu thị. Giống như một cục lớn trong lon lớn – hộp thiếc hoặc lọ, một lọ lớn.
Mình mua cái lọ đó rồi mua cây nến nhỏ – nến bình thường – thon và dài. Và cắm vào, cắm ngập vào giữa cái lon đó. Hoặc có thể làm nhỏ hơn, chia thành các lọ nhỏ hơn, sau đó để cây nến nhỏ vào trong. Nhưng phải là cây nến nhỏ, vì nến có sợi bấc trong đó. Vì vậy, nếu cắm ngập vào [lọ dầu] và đốt lên, thì phải cắt ngắn cọng bấc. Bởi vì thường thì khi họ bán nến, có khi cọng bấc rất dài. Dài hai, ba phân Anh. (Dạ.) Cắt ngắn đi. Sau đó nó sẽ cháy. Thật ra, tôi đọc thấy trên YouTube. Tôi đã thấy một lần và không nhớ rõ lắm.
Nhưng quý vị cắm cây nến ở giữa lon dầu thực vật đặc này, rồi nó sẽ cháy. Cũng giống như nến, nhưng nó trở thành một [lọ] nến lớn. Và cái này, nếu mua một cái lọ lớn, như sáu hoặc ba cân Anh [~2,7kg hoặc 1,4kg], thì nó sẽ cháy hơn 30 ngày, hoặc hơn 70 ngày, mỗi ngày tám tiếng. (Chà, hay quá.)
Và trong trường hợp khẩn cấp thì cái này rất tốt. Và quý vị ngồi với nhau trong một căn phòng nhỏ, rất nhỏ, càng nhỏ càng tốt, rồi quý vị sẽ cảm thấy ấm, trong trường hợp khẩn cấp khi không có bất kỳ phương tiện nào để sưởi ấm cho mình vào mùa đông. (Dạ, thưa Sư Phụ.) YouTube phát [video về] những gì tốt và hữu ích cho mọi người. (Dạ đúng.) Và chỉ ăn bất cứ gì mình có. [Thức ăn] trong hộp hoặc lon hoặc lọ.
Tôi thường sống trong rừng – bây giờ tôi sống trên núi. Chỗ này nhỏ, nhưng cũng được. Nhưng nếu không có điện mà sống trong rừng hoặc núi, thì cũng không đến nỗi nào, có thể nhặt củi để nấu ăn hoặc sưởi ấm cho mình. Nhưng nếu sống trong thành phố, trong căn hộ, thì đây có lẽ là một giải pháp. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Thắp một ngọn nến vào ban đêm như thế và ngồi cùng nhau trong căn phòng nhỏ.
Ngọn nến đó, hoặc một vài [lọ] nến nhỏ đó có thể sưởi ấm quý vị trong căn phòng nhỏ, hoặc trong xe hơi hoặc trong xe tải nhỏ. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Người ta làm như thế đó khi họ bị mắc kẹt ở nơi vắng vẻ nào đó, giữa xa lộ khi tuyết rơi và lạnh giá. Họ chỉ thắp nến trong xe. Giữ ấm cho cơ thể. Ít ra cũng không bị lạnh cóng. Thôi không sao. Chúng ta luôn hy vọng một viễn cảnh tốt đẹp hơn và khả quan hơn trong tương lai. (Dạ, thưa Sư Phụ.)
Quý vị có gì muốn nói không? (Dạ, chúng con có một câu hỏi.) Nói đi. Chỉ một câu hỏi à? (Dạ không, có vài câu hỏi.) Nói tôi nghe. Lẹ lên, lúc này không thuận tiện nhiều để tôi nói chuyện được lâu – như là hai, ba, bốn, năm tiếng nữa. Vậy hãy lẹ lên. (Dạ, dạ.) (Nhiều người có trải nghiệm cận tử và gần đây có vài dự đoán rằng năm 2023 sẽ tồi tệ hơn những năm trước.)
“Courtesy of Great Miracles Avenue – May 21, 2022 Voiceover (f): Đây là một trải nghiệm cận tử từ một khán giả của chúng tôi ở Phi châu. Cô kể chi tiết những sự kiện đã diễn ra trong lúc cô suýt qua đời, cũng như cuộc gặp gỡ phi thường của cô với Chúa Giê-su.
Tôi nói bằng giọng nhỏ nhẹ và hỏi: ‘Lạy Chúa, có phải là Ngài không?’ Tiếng nói vọng lại: ‘Ta là Con Đường, Lẽ Thật và Sự Sống’. Và Ngài tiếp tục: ‘Hãy đi với Ta. Ta sẽ chỉ cho con những điều tuyệt vời và vĩ đại mà con không biết. Ta sẽ truyền cho con Ngôi Lời của Ta và yêu cầu con phổ biến trên toàn thế giới. Hãy cho họ biết đại nạn sắp đến. Nó sẽ khó khăn hơn và lâu dài hơn những gì nhân loại có thể tưởng tượng. 2023 sẽ là một năm khó khăn và năm diệt vong nhiều hơn. Những đau đớn và khổ sở của những năm qua sẽ không là gì so với tương lai. Sự hám lợi và tham lam của con người sẽ được biết đến, và nó sẽ là nguyên nhân của một đại dịch nghiêm trọng. Xung đột giữa các quốc gia sẽ bùng nổ thường xuyên và mãnh liệt hơn bao giờ hết. Ngay cả những người có đặc quyền nhất cũng sẽ lo ngại’”.
(Xin Sư Phụ chia sẻ về điều này?) Điều tôi nói là: Tôi luôn nói với quý vị, tôi không phải là người tiên đoán tương lai. Nhưng, cho dù người ta thực sự có thể nghiệm cận tử và tiên đoán về điều này hay không, thì hầu hết họ nói là có một thiên thần nói với họ, hoặc Thượng Đế nói với họ, hoặc Chúa Giê-su nói với họ trong lúc họ được gọi là chết, giữa cái chết và sự sống. Dù họ tiên đoán hoặc được cho biết hay không, thì nó là như thế đó. (Dạ, Sư Phụ.) Tình hình đang trở nên tồi tệ hơn. (Ôi…) Nhưng lời cầu nguyện của chúng ta có giúp. Lời cầu nguyện của chúng ta có giúp. Và tôi nghĩ tình hình có thể tốt hơn, nhưng không phải là mãi mãi. (A.)
Có thể thay đổi bởi Thượng Đế Từ Bi, cho chúng ta cơ hội để suy ngẫm lại. Và con người nên quán chiếu và thay đổi sang lối sống nhân từ hơn, chẳng hạn như lối sống thuần chay. Rồi chúng ta có thể thay đổi. Không có gì là cố định trong số mệnh. Chúng ta phải tự lo cho số mệnh của mình và thay đổi nó. Thành ra, Thượng Đế mới ban cho chúng ta ý chí tự do, để chúng ta có thể sử dụng nó.
Tôi chỉ có thể nói với mọi người là bất cứ khi nào Thượng Đế ban cho cơ hội để thấy những gì tốt đẹp hơn do Lòng Khoan dung của Ngài, thì chúng ta phải biết rằng nó chỉ ngắn ngủi mà thôi. (Dạ, Sư Phụ.) Vì chúng ta muốn nói chuyện với Thượng Đế, chúng ta cầu nguyện Thượng Đế, nhưng cầu nguyện Thượng Đế phải như một cuộc đàm thoại – nghiêm túc và hữu ích, cũng như thành tâm và khiêm tốn. Vì vậy, nó phải như một cuộc đàm thoại hai chiều. Như là khi tôi nói chuyện với quý vị, chúng ta cùng lắng nghe và cùng nói, ít ra giống như một câu hỏi và lời đáp hoặc câu trả lời. Chứ không phải đàm thoại một chiều. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Nhưng cách chúng ta cư xử với Thượng Đế, chỉ như đàm thoại một chiều. Chúng ta luôn cầu xin, cầu nguyện. Cầu xin điều này, điều kia và cầu nguyện hầu hết vì những lý do ích kỷ.
Phải, ngoại trừ khi chúng ta cầu nguyện cho thế giới trở thành thuần chay để chúng ta có được hòa bình thế giới lâu bền. Điều đó không chỉ vì những nhu cầu cá nhân, những ham muốn ích kỷ, mà vì lợi ích chung của muôn loài, của Địa Cầu xinh đẹp này. (Dạ, thưa Sư Phụ.)
Lúc nào chúng ta cũng chỉ cầu xin, cầu xin, cầu xin Thượng Đế. Nhưng không lắng nghe những gì Thượng Đế nói. Không thể lắng nghe Thượng Đế. Hầu hết mọi người đều không thể.