Quý vị có thể đến nhà thờ, nhưng quý vị phải tập trung. Cũng giống như khi quý vị đi bế quan này nọ. Nếu năng lượng, tâm trí của quý vị không tập trung ở đây, thì quý vị sẽ kiểu như làm nhiễu loạn, vì từ trường của chúng ta phải như một, mọi người – cùng một mục tiêu, và mọi người phải cùng nghĩ về một hướng, tập trung và buông bỏ tất cả những thứ trần tục.
Thực ra, ngày càng tốt hơn. Ngay cả Giáo hoàng (Benedict XVI) cũng đang giúp ai đó ở Peru. Trước đây ông ấy có làm vậy không? Ý tôi là, cá nhân ông làm như thế? Có không? Đây là lần đầu tôi nghe nói, nhưng có lẽ trước đây không nghe nhiều. Thường thì họ chỉ, kiểu như… có lẽ họ giúp ở đó, họ làm gì đó hoặc không làm, nhưng lần này, Giáo hoàng cử [giám mục] phụ tá của ông đến Peru. Giáo Hoàng! (Con không nghe nói về điều đó.) (Dạ không, chúng con không nghe.) Quý vị không nghe nói hả? (Dạ không! Chúng con không nghe.) Quý vị làm việc cho Truyền Hình (Vô Thượng Sư) mà chưa đọc sao? (Dạ chưa.) Tin đó trên Tin Mới Bay Sang. Tôi tìm cho quý vị mà! (Ồ!) (Mấy ngày nay con không xem.) Không, tin đó là lúc quý vị vẫn còn ở đó. (Ồ.) Tôi nghĩ [giống như] khi nấu ăn trong bếp, quý vị không ăn hết mọi thứ.
Tôi xem trên Truyền Hình thấy ông ấy cử phụ tá (Ồ.) đến Peru. Lúc đó ông nói rằng ông sẽ cử phụ tá đến Peru. Có lẽ ông đã cử đi rồi. Ngay sau khi chúng ta làm điều đó, sau khi Hội chúng ta làm. Tôi nghe nói ông ấy sẽ gửi viện trợ. Đó là dấu hiệu tốt. Ông ấy đã được đào tạo trong trường cho đến nay và cố gắng làm hết sức mình, nhưng đó là một vị trí khó khăn. Không thể thay đổi quá nhiều. Và một khi ở vị trí đó, họ không thể thay đổi quá nhiều. Cứ ở đó mà làm cha thánh. Không biết tôi có muốn đánh đổi bất cứ gì cho vị trí đó không. Không! Bởi vì đó không phải là đời sống thật. Không đủ thật. Mà chỉ học giáo lý rồi sau đó đi ra ngoài tyết giảng. Ý tôi là giải thích hoặc lặp lại giáo lý ngày này qua ngày khác như thế, rồi bằng cách nào đó leo lên đỉnh cao, và trở thành thánh thiện. Và họ nói, thế là xong. Một khi trở nên thánh thiện, là xong. Không làm được gì nhiều.
Có một vài truyện hơi ngắn, ngắn nhưng hay. Có một truyện khác. Tất cả truyện này có trong giáo lý Sufi. Có một người đàn ông, họ gọi ông là gã khùng, và ông chưa bao giờ đến nhà thờ hoặc hội chúng cầu nguyện, hoặc làm bất cứ gì thánh thiện như thế. Nên người ta lấy làm tiếc cho ông, rồi họ tập hợp lại với nhau và quyết định họ phải thực sự thuyết phục ông đến hội thánh cầu nguyện. Rồi ông đã đến đó, nhưng ngay khi xướng viên của buổi cầu nguyện bắt đầu đọc, ông khùng bắt đầu rống lên như người-thân-bò, “ụm bò” và đủ thứ, liên hồi. Và những người đã kéo ông đến đó cảm thấy rất, rất ái ngại về điều đó. Nên họ lắc đầu, nghĩ: “Người đàn ông này quá khùng, không thể cảm hóa ông thành bất cứ gì. Hoàn toàn không thể cảm hóa ông thành bất cứ gì, bởi vì ông quá khùng”. Thế là họ lôi ông ra ngoài. Và sau đó, sau khi hội chúng và buổi lễ cầu nguyện kết thúc, họ vẫn còn chút lòng từ bi, nên họ đến cố gắng dạy ông, dạy cho người khùng điều gì đó.
Họ nói với ông: “Này ông, ông thật sự không biết gì về Thiên Chúa, đến nỗi ông làm ồn ào như người-thân-bò ở giữa hội thánh cầu nguyện như thế! Tại sao ông lại làm vậy?” Ông khùng nói: “Tôi chỉ làm những gì mà xướng viên của buổi cầu nguyện đang làm, bởi vì trong lúc ông ta đọc lời cầu nguyện, ông ta lại mua một người-thân-bò, nên tôi mới nói như người-thân-bò”. Quý vị không hiểu hả? (Dạ không.) [Giải thích] đây. Rồi, khi lời nhận xét kỳ lạ này được báo cáo với xướng viên của buổi cầu nguyện, thì ông ta thừa nhận, ông ta đã thú nhận. Ông ta nói: “Ồ, khi tôi đang nói ‘Thượng Đế là vĩ đại nhất', thì tôi nghĩ tới trang trại của mình. Và khi tôi nói đến cụm từ như, ‘Tán thán Thượng Đế’, tôi đã nghĩ đến việc mua một người-thân-bò. Vậy, đó là sự thật. Và ngay lúc đó, tôi chợt nghe thấy một tiếng gì đó lạ lùng, rống lên như tiếng người-thân-bò”. Thì ra đó là gã khùng.
Vậy quý vị có hiểu là gì chưa? Hiểu? Không hiểu? Sao cô nhíu mày lại như vậy? Có gì mà cô không hiểu? (Con không chắc mình có hiểu không.) Cô không chắc có hiểu không. Có ai hiểu không? (Ông khùng là một bậc thầy, một người có trí huệ.) Ồ, thôi nào! Cho tôi xin đi! (Nếu không, làm sao ông biết được?) (Chỉ đọc các từ thì không đủ. Tâm cũng phải để ở đó.) Đúng vậy, đúng vậy. Mọi người nghĩ ông là kẻ khùng, nhưng có lẽ không phải vậy, thấy chứ? Chỉ là ông không giống họ, nên họ nghĩ ông là gã khùng.
Ai không đi vào một hội như thế, không vào nhà thờ, không cầu nguyện chung với mọi người, người ta cho là khùng. Và tất cả họ đang cố gắng cảm hóa ông, thương hại ông, muốn cứu linh hồn ông, cứu lấy sự hiểu biết của ông về Thượng Đế và đủ thứ. “Thương láng giềng”. Nhưng người khùng này, thực ra ông không thể chịu nổi. Nếu đi vào đó, ông sẽ rống lên như một người-thân-bò, bởi vì có lẽ đó là những gì họ làm. Hoặc một ngày nào đó, có lẽ ông sẽ kêu “chíp chíp” như người-thân-chim. Nếu xướng viên của buổi cầu nguyện nghĩ đến việc mua một người-thân-chim hoặc cho chim ăn gì đó, thì có lẽ ông khùng sẽ hợp âm theo đó. Bởi vì ông rất nhạy cảm, ông có thể nhìn thấu tâm người ta, và người ta nghĩ ông khùng, vì ông không làm như họ làm. Như đi nhà thờ, hát thật to, và cầu nguyện như những người đó. Còn những người đó được cho là rất thánh thiện, những xướng viên của nhóm, các linh mục và này nọ, nhưng họ không thực sự tập trung vào những gì họ đang làm. Là như thế đó. Cho nên mấu chốt ở đây là, tâm của mình mới quan trọng.
Quý vị có thể đến nhà thờ, nhưng quý vị phải tập trung. Cũng giống như khi quý vị đi bế quan này nọ. Nếu năng lượng, tâm trí của quý vị không tập trung ở đây, thì quý vị sẽ kiểu như làm nhiễu loạn, vì từ trường của chúng ta phải như một, mọi người – cùng một mục tiêu, và mọi người phải cùng nghĩ về một hướng, tập trung và buông bỏ tất cả những thứ trần tục. Nhưng nếu tâm không tập trung vào đó, thì quý vị khác biệt quá rõ ràng và rồi làm phiền người khác, những người nhạy cảm. Những ai không nhạy cảm, thì có lẽ không bị, nhưng những ai nhạy cảm, thì có lẽ [bị phiền nhiễu]. Bởi vì quý vị không đồng nhất với điều quý vị đang làm, quý vị không đồng nhất với giáo đoàn. Quý vị ở đây, nhưng không ở đây.
Đôi khi tôi thấy có người thò đầu qua cửa sổ ở đó, nhưng họ không thực sự nhìn tôi. Sau một lúc, tôi nhìn thì thấy anh ta không còn ở đó. Anh ta nhìn, hy vọng đám mây sẽ bay xuyên qua trần nhà hay gì đó – nhìn lên trần nhà, hoặc giàn giáo, đại khái như thế. Vậy, mục đích khi thò đầu qua cửa sổ là gì, giống như khách hàng của thợ cắt tóc hôm nay, “Phải chờ bao lâu?” Chắc chắn thợ cắt tóc đang bận và rồi anh ta làm việc khác. Đôi khi tôi kể truyện cười, nhưng trong đời thực là như vậy đó. Một số người không tập trung vào những gì họ đang làm, họ không trân quý những gì họ có. Đôi khi đến chỉ để cho vui, hoặc chỉ để hòa mình vào đám đông, hoặc chỉ để tìm một cô tóc vàng, hay gì đó, ai biết được? Hoặc có lẽ anh sô-cô-la, có lẽ đi tìm một anh sô-cô-la. Vậy, đây giống như truyện cười mà chúng ta đã đọc, nhưng nó cũng có thể áp dụng cho chúng ta.
Dĩ nhiên đôi khi tâm trí quý vị lang thang. Tâm trí của quý vị lang thang, điều đó là bình thường, đôi khi vậy. Nhưng không giống như khi quý vị đến đây với ý định đó, cố ý như vậy; đến đây chỉ để hòa vào đám đông hoặc để cho vui, hoặc “tại sao không”, hoặc không có gì tốt hơn để làm, hoặc buồn chán hoặc điều gì đó tương tự. Quý vị hiểu ý tôi không? (Dạ hiểu.) Thế thì rất tệ cho quý vị, và cũng rất tệ cho người khác. Quý vị đến đây, và phá hỏng từ trường thanh tịnh của những người khác đã nỗ lực mới đạt được. Quý vị đến đây với ý định thấp kém, và nó làm xáo trộn rất nhiều. Loại từ trường đó kiểu như có thể xuyên qua da mình. Hoặc làm xáo trộn, giống như quý vị dùng tay chạm vào người khác, hoặc kéo họ, đấm họ hoặc véo họ, những thứ như thế. Làm xáo trộn như thế, gây nhiễu loạn như thế! Ý tôi là, gần giống như vật chất vậy, khiến mọi người cảm thấy không ổn, bị kích động. Vì vậy, đôi khi mặc dù quý vị thấy người đó không làm gì cả, nhưng đó chỉ là bên ngoài. Nếu quý vị nhìn thấy những gì họ đang làm bên trong, thì nó là điều tệ nhất quý vị có thể thấy. Bởi vì đôi khi tâm người ta rất, rất thô, không thuần khiết cho lắm, và nó có thể gây rất xáo trộn.
Nhất là khi mọi thứ đều tĩnh lặng và thuần khiết trong lúc bế quan như thế, thì quý vị có thể cảm nhận rõ ràng hơn. Ví như áo của sư huynh này màu trắng, chỉ cần vẩy một giọt mực lên là thấy ngay, vì là màu trắng. Nên, giống như trong lúc bế quan, từ trường rất thuần khiết và thanh tịnh, nếu một, hai hoặc ba, bốn người quý vị không đủ thuần khiết hoặc đến đây với động cơ thấp kém, chỉ để gia nhập vào đám đông đại loại vậy, hoặc có gì đó khác trong đầu, thì nó sẽ gây rất, rất xáo trộn cho người khác. Và dĩ nhiên cho cả tôi nữa. Và những điều này, quý vị không nhìn thấy. Những điều này, quý vị không thấy.
Nếu có người muốn đâm ai đó bằng dao, thì quý vị sẽ thấy ngay. Máu sẽ chảy ra và mọi người sẽ la hét, quý vị có thể nhìn thấy vết thương. Nhưng nếu ai đó làm những điều tương tự bằng năng lượng, thì quý vị không thấy. Đó mới là vấn đề. Nhưng đừng nghĩ rằng đâm bằng dao thì tệ hơn là đâm bằng năng lượng. Không đâu! Năng lượng đâm mới là tệ hơn. Bởi vì không ai nhìn thấy, và không ai cảm thông, không gì hết! Nếu đâm vào tay ai đó và nó chảy máu, mọi người sẽ đến: “Ồ, xin lỗi! Chuyện gì vậy? Hãy đưa cô ấy đến bác sĩ. Hãy giúp cô ấy. Hãy cẩn thận”. Và mọi người chăm sóc với sự ân cần và đủ thứ. Nhưng nếu quấy nhiễu người khác bằng từ trường thấp kém hoặc năng lượng thô thiển, thì không ai nhìn thấy gì cả. Và khi người đó bị kích động hay gì đó, quý vị trách người đó, nói: “Sao cô lại tức giận vô cớ vậy? Đâu có ai làm gì cô đâu!” Bởi vì năng lượng là thứ quý vị không thể nhìn thấy. Đôi khi quý vị có thể thấy, tùy vào [mắt trí huệ] mở thế nào. Cho nên hãy chắc chắn rằng bên trong của quý vị trong sạch. Hiểu không? Không chỉ quần áo, không chỉ rửa mặt hàng ngày, mà còn rửa bên trong. Và nếu đến đây với bất kỳ động cơ thấp kém nào, thì quý vị nên kiểm thảo và thay đổi đi. Còn câu hỏi nào không? Không. Rồi, tốt.
Tôi quên kể một truyện vui trong sách đó rồi. Không biết sao lại quên. Không biết sao lại quên mất. Vậy, có lẽ tôi sẽ kể quý vị nghe. Coi bộ nghiêm túc quá! Chúng ta phải đùa một chút. Có hai người đi hẹn hò-chưa biết mặt. Có biết hẹn hò-chưa biết mặt là gì không? Đôi khi trong máy tính: “Tôi tên là thế này thế kia, cao bao nhiêu, to lớn bao nhiêu. Tôi đang tìm một người đàn ông hoặc một người phụ nữ, v.v.” Và dĩ nhiên, họ không biết rõ về nhau. Hoặc đôi khi bạn bè sắp xếp hai người độc thân gặp nhau và họ không biết nhau trước đó. Có khi họ còn chưa kịp nhìn mặt nhau trước đó. Chỉ là một buổi hẹn hò-chưa biết mặt. Đó thực sự là một cuộc hẹn hò “chưa biết mặt”.
Thế rồi, có hai người cùng nhau đi hẹn hò-chưa biết mặt, dĩ nhiên là một nam, một nữ. Sau một hồi, họ thấy chán, chán quá. Đó là một cuộc hẹn hò nhàm chán. Bỗng nhiên, một người bạn, một người bạn của chàng trai, gọi điện thoại cho anh ta, và anh ta bước ra khỏi bàn trong nhà hàng, đi ra ngoài nói chuyện với người bạn một lúc. Rồi sau khi anh ta quay lại, anh ta nói với cô gái đang hẹn hò: “Tôi xin lỗi, ông tôi mất rồi. Tôi phải đi đây”. Rồi người nữ, rất thông cảm, nói: “Ồ, dĩ nhiên, được chứ. Tốt lắm! Nếu ông của anh không chết, thì ông của tôi phải chết”. Hay hả? Tôi nghĩ đó là một truyện cười rất hay.
Được rồi, thiền tiếp hoặc ngủ, sao cũng được. Quý vị vẫn ổn chứ? (Dạ ổn.) Ngồi cả ngày, cả đêm không mệt lắm sao? (Dạ không. Không sao ạ.) Không à? (Bây giờ thiền trở nên thực sự tốt.) Thật sao? (Dạ.) Và tất cả quý vị đều có (ghế) dựa, lý do là vậy, phải không? Giấc ngủ rất ngon, phải không? Không, thực ra chỉ khi tôi ở đây với rất nhiều ánh đèn và nhiều người, và quý vị không thiền, nên nhiệt độ của quý vị mới tăng lên. Nhưng nếu quý vị ở đây một mình, không có sự xen vào của “bà” này, không có ánh đèn, thì nhiệt độ của quý vị sẽ giảm xuống, và rồi quý vị sẽ rất tĩnh lặng. Nhiệt độ vừa phải. Thời tiết này rất đẹp, thật đó. (Dạ.) Thời tiết rất đẹp. Ngày đầu tiên đến, tôi cảm thấy thật dễ chịu, thật bình an. Rồi, chúc ngủ ngon, ngủ ngon. Cảm ơn.