Hồi nãy, tôi muốn đi thay một bộ đồ thoải mái hơn vì tôi cảm thấy bộ đồ vừa rồi không phải là tôi. Dường như không hợp với tôi. Tôi không thích nó. Không quen với cái đầu tôi to như vậy. Trông giống như cây nấm. Tôi khá nhỏ nhắn nhưng có kiểu tóc như quý cô cao to. Tôi quá nhỏ cho kiểu tóc đó. Một số đồng tu chúng ta là thợ làm tóc. Ồ! Họ thích lắm. Họ thích làm tóc cho tôi. Cũng rất ưa thích việc đó. Tôi chỉ có một cái đầu mà có tới hai, ba người muốn làm việc đó.
Quý vị giống như người-thân-khỉ vậy. Nhưng quý vị đâu phải khỉ đâu, mà sao lại kêu “hú hú” như vậy? Mọi chuyện ổn chứ? (Dạ ổn!) Không có câu hỏi nào hả? Hôm nay tôi rất mệt. Quý vị có mệt không? Khoẻ không? Có ai mệt không? (Dạ không.) Không mệt hả? (Dạ không.) Ngồi đây ngủ thì làm sao mệt được? Tôi cũng không ngạc nhiên. Hãy đi chuẩn bị bánh, kẹo (thuần chay) Hãy đi chuẩn bị bánh kẹo (thuần chay) cho người nước ngoài. (Dạ, dạ.) Thật sao? Quý vị không mệt à? (Dạ không mệt.) Quý vị có thể tiếp tục ngồi vài trăm năm mà không cảm thấy gì, hả? Trong khi tôi xui xẻo chết trước. Lạ quá. Sao quý vị ngồi thoải mái như vậy trong khi tôi lại mệt thế này?
Mọi người có vẻ thích Tết quá chừng, phải không? (Dạ.) Tôi nghe nói hôm qua dường như có vài vạn người. Có lẽ ít nhất cũng một vạn, tập hợp cạnh Phủ Tổng thống để đón Tết. Chúng ta cũng đã ăn mừng ở đây, nhưng không có nhiều người như vậy. Chúng ta là những người đi ngược xu hướng.
Sao hôm nay lại có ít người xuất gia vậy? Bị thu nhỏ? (Chúng con đây ạ.) À? Hôm nay quý vị đổi chỗ hả? Không thích ngồi cạnh tôi à? Đáng tiếc. Tôi già quá rồi. Dù tôi đã thoa chút phấn lên mặt, trông rất đẹp, nhưng vẫn không hiệu quả. Tôi sẽ không đi cắt băng khánh thành xưởng mộc của quý vị đâu, nói cho quý vị biết. (Xin Sư Phụ đi ạ!) Không! Tôi không đi đâu. Tôi buồn và đau lòng. Không đi đâu. Tuyệt đối không. Trừ khi quý vị để tôi ngồi phía trước xe, nếu không tôi sẽ không đi cắt băng khánh thành. Nói quý vị nghe này, quý vị cũng có thể ngắm những chị em đồng tu xinh đẹp khi ngồi đây. Không cần phải nhìn tôi. Được rồi. Ngớ ngẩn! Được rồi, được rồi. Vui lên một chút. Được rồi. Chỉ để vui chút thôi. Bằng không thì tôi không chịu nổi, không chịu nổi thế giới này.
Người vừa rồi ở đâu? Người vừa mới la ó đó. Quý vị đưa anh ta đi đâu, hả hộ pháp? Nói tôi nghe. (Anh ấy đang quỳ ở trước cổng.) Tại sao? Có điều gì không ổn với anh ta à? Có vấn đề gì với anh ta vậy? (Anh ấy nói anh ấy rất thương Sư Phụ.) Tại sao anh ta lại phải tuyên bố thương tôi “quá lớn” như vậy? Bảo anh ta về nhà tuyên bố trên báo là được rồi. Và anh ta cũng có thể nói trên truyền hình, qua các đài truyền hình. Thì sẽ có nhiều người hơn nghe thấy. Chán quá. Quý vị cứ thích làm gì thì làm. Trong lúc tôi giảng pháp, quý vị lẽ ra chỉ nói những lời trang nghiêm. Đúng không? (Dạ đúng.) Quý vị cứ đi khắp nơi. Và người này làm thế này; người kia nháy máy ảnh. Nếu quý vị là người ngồi đây, thì có thể tập trung nói được không? Có thể không? Thực sự, hãy nói tôi nghe sự thật. Hoặc nếu Sư Phụ đã đi quá xa thì quý vị cũng có thể nói. Hả? (Dạ không.) Luôn có việc cắt băng [khánh thành] cho mọi thứ. Dĩ nhiên không sao. Nhưng không cần quá mức như vậy. Khi nào có thời gian, dĩ nhiên tôi sẽ làm. Nhưng bây giờ chúng ta đang thiền tam, và hôm qua quan khách đã đến đây. Hôm nay là ngày cuối cùng của thiền tam. Có rất nhiều việc phải làm. Điện thoại, giấy tờ, và nhiều thứ khác. (Sư Phụ quá bận.) Không có gì to tát cả. Tôi có thể đồng ý làm với quý vị, nhưng hãy cho tôi thời gian. Cơ hội sẽ đến từ từ. Được thôi. Tôi biết tôi đang làm gì. Vội vã để làm chi? Vội vã như thế.
Nhiều khi quý vị mong đợi những điều vô nghĩa, rồi có bị ma nhập, chẳng hạn. Đừng nghĩ rằng sẽ ổn nếu tôi để yên quý vị. “À, việc của chúng con là phải vội vã. Sư Phụ đừng để ý đến chúng con. Không, không. Cứ kệ chúng con. Để yên chúng con ở đây cũng được. Sẽ ổn thôi nếu Sư Phụ để yên chúng con”. Không dễ dàng như vậy đâu. Nếu quý vị cứ mong đợi ở đó, chắc chắn sẽ có người bị ma nhập và đi rung chuông, đánh trống hoặc làm gì đó khác. Vậy thì tôi vẫn sẽ bị làm phiền giống nhau thôi. (Dạ hiểu.) Đó là vì sự mong đợi của quý vị. Không hẳn là do người đó. Quý vị sẽ ảnh hưởng người khác, rồi người nào có ý chí yếu hơn sẽ bị ảnh hưởng. Anh ta cũng không biết tại sao mình lại hỏi cái chuông hay cái trống rồi rung chuông hoặc đánh trống. Anh ta cũng không biết tại sao mình lại làm việc đó. Hoặc anh ấy đột nhiên tăng âm lượng lên mà không biết tại sao mình làm như vậy. Hiểu không? (Dạ hiểu.) Quý vị có thông dịch không? (Dạ có.) Ổn không? (Dạ ổn.) Nếu không nghe được thì phải ấn vào để âm thanh không lấn át khả năng nghe của quý vị.
Và còn rất nhiều chuyện khác nữa. Thế giới này thật là chán. Không biết nữa. Nhiều khi tôi không biết tại sao mình cứ tiếp tục làm. Ví dụ, hôm nay tôi cảm thấy muốn nói tiếng Anh, cảm thấy mình nói tiếng Anh trôi chảy hơn. Nhưng rồi, có quá nhiều người quý vị nói tiếng Hoa. [Nên] tôi không thể nói tiếng Anh chỉ cho một vài người, mặc dù nó không chỉ dành cho họ. Có lẽ họ cũng rất thích nghe tiếng Anh. Tôi cũng muốn nói cho họ. Nhưng không làm được. Không có đủ tai nghe. Quý vị không thể kết nối hàng ngàn người. Và quý vị giẫm lên dây chỗ này chỗ kia, có thể sẽ không còn tai nghe nào nữa. (Dạ hiểu.) Quản lý đại chúng khó lắm. Rồi, nếu tôi nói tiếng Anh, những người còn lại không hiểu. Nên, nhiều khi tôi thật sự chỉ muốn ngậm miệng lại. Tôi không biết phải làm gì cho đúng. Còn quý vị ở đó gây ồn ào. Mọi người đều có những kỳ vọng khác nhau.
Tôi nói hãy chuẩn bị sẵn bánh kẹo (thuần chay) trước, rồi tôi sẽ xuống khi thấy ổn. Nhưng quý vị vẫn sốt ruột ở ngoài đó với từ trường khác nhau. Mọi người đều bồn chồn về những chuyện khác nhau. Rồi hồi nãy, tôi muốn đi thay một bộ đồ thoải mái hơn vì tôi cảm thấy bộ đồ vừa rồi không phải là tôi. Dường như không hợp với tôi. Tôi không thích nó. Không quen với cái đầu tôi to như vậy. Trông giống như cây nấm. Tôi khá nhỏ nhắn nhưng có kiểu tóc như quý cô cao to. Tôi quá nhỏ cho kiểu tóc đó. Cảm giác như vậy đó. Và với bộ trang phục cũng vậy. Nó trông không giống tôi. Thỉnh thoảng mặc thì không sao, nhưng phải mặc ba ngày liên tục thì tôi không chịu nổi. Một số đồng tu chúng ta là thợ làm tóc. Ồ! Họ thích lắm. Họ thích làm tóc cho tôi. Cũng rất ưa thích việc đó. Tôi chỉ có một cái đầu mà có tới hai, ba người muốn làm việc đó. Sẽ không có đủ thời gian cho dù họ thay phiên nhau. Đôi khi trong số đồng tu có rất nhiều người tài năng. Và quý vị đối xử với tôi cũng rất…
Như, tôi chỉ muốn thay bộ trang phục vừa rồi; đâu có gì to tát. Sẽ không mất nhiều thời gian trước khi tôi quay trở lại. Tôi thấy quý vị đang thiền. Nên không muốn báo trước. Bởi vì tôi nghĩ đi tắm và thay trang phục sẽ giúp tôi thư giãn một chút. Tôi có thể trút bỏ từ trường xấu đó rồi đi xuống để chăm sóc quý vị vì cũng không muốn làm mất vui cho tất cả quý vị chỉ vì một vài người. Hiếm khi quý vị mới đến đây một lần, nên tôi rất muốn đối xử tử tế với quý vị. Nhưng rồi, đôi khi để đối xử tử tế với quý vị cũng không dễ dàng lắm. Có người cứ tới ngồi đó nhìn tôi lái xe. Tôi đã bảo quý vị tập hợp trước, phải không? Bởi vì tôi không thích sau khi tôi ngồi xuống rồi mà mọi người vẫn còn đi lại khắp nơi. Không ai thích như thế, phải không? Dù đi xem biểu diễn, chúng ta cũng phải tập trung. Phải không? (Dạ.) Khán giả tập trung thì người biểu diễn mới diễn tốt được, phải không? Có lúc khi chúng ta đi xem… Tiếng Hoa quý vị nói “gánh xiếc” như thế nào? Đoàn xiếc? (Dạ.) Có ghi rõ ràng rằng không được phép vỗ tay hay la hét khi người nhào lộn đang đi trên dây, đề phòng trường hợp anh ta mất tập trung và bị ngã. Hiểu không? (Dạ hiểu.) Chỉ bước trên một thanh thép... Quý vị gọi thanh sắt đó là gì? (Dây thừng. Dây kéo căng.) Dây kéo căng? À, phải, phải. Vì nó sẽ ảnh hưởng đến người khác.
Có người không biết quý vị đã bị ma nhập bao nhiêu trăm lần, hay quý vị đã làm phiền tôi bao nhiêu lần. Cũng giống như máy ảnh. Quý vị không biết tiền của anh ta đến từ đâu, hay nghiệp ở đó nhiều bao nhiêu. Mỗi lần nhìn thấy cái máy ảnh, nó đè nặng lên tôi như một ngọn núi khổng lồ. Không ai hiểu. Nhưng tôi không bận tâm. Bận tâm hay không là chuyện của quý vị. Người nào chỉ trích tôi là chuyện của họ. Chính họ có vấn đề. Nhưng tôi cũng không thích như thế. Không phải vì họ chỉ trích tôi mà tôi không thích; chỉ là tôi sợ họ tạo nghiệp thôi. Hiểu không? (Dạ hiểu.) Đó là điều không thể tránh khỏi. Tâm trí con người đều rất phức tạp. Khi họ nhìn thấy một tình huống, họ chỉ nhìn vào cái gì ở trước mắt. Làm sao họ biết được cái gì ở đằng sau? Làm sao họ biết được nhân quả và nghiệp chướng liên quan, và làm sao họ biết nó vô cùng phức tạp? Chỉ mình tôi biết. Dĩ nhiên, người đó cũng sẽ biết. Nhưng không liên quan tới người khác. Không ai hiểu điều đó. Không ai trong quý vị biết chuyện gì. Như vừa rồi, tôi muốn đi thay đồ để có thể đi xuống và thư giãn một chút và vui vẻ với quý vị. Tôi chỉ định thay đồ thôi. Không có gì khác. Vậy mà rắc rối vẫn xảy ra. Tôi không muốn quý vị biết điều đó vì quý vị đang thiền, nên tôi cứ tiếp tục. Chỉ mất khoảng 20 phút để tôi đi xuống. Thật kỳ lạ. Rắc rối chẳng biết từ đâu ập đến.
Đừng làm mọi việc thái quá. Hãy chừng mực trong mọi việc. Thì sẽ ổn thôi. Khi quý vị cố gắng lãnh đạo trong việc gì đó, đừng quá phô trương. Nó làm tôi khó chịu. Hãy làm mọi việc từ tâm quý vị. Dù quý vị trông giận dữ hay tốt bụng, nếu nó xuất phát từ tâm, người ta sẽ cảm thấy khác. Hiểu không? (Dạ hiểu.) Nếu quý vị làm việc đó để phô trương hay vì thói quen, vì thích lãnh đạo hoặc để cho mọi người biết đến, thì thật đáng kinh tởm. (Dạ hiểu.) Tôi đã chịu đựng rất nhiều ở đây. Nhưng đâu phải lúc nào tôi cũng nổi giận như thế này. Hôm nay vì có quá nhiều chuyện chồng chất lên nhau từ sáng đến giờ nên tôi không thể chịu nổi nữa.
Hơn nữa, khi tôi đang giảng pháp, quý vị không được đi lung tung như vậy. Thật là thiếu tôn trọng và thiếu trang nghiêm, đúng không? (Dạ.) Trước khi xuống, tôi đã nói với người phụ trách. Tôi nói: “Tôi sắp đi xuống. Bảo họ sẵn sàng”. Tôi có nói điều đó, phải không? Quý vị có nghe anh ấy nói vậy không? Hay là anh ấy không nói với quý vị? (Dạ có nói.) Anh ấy có nói? (Dạ.) Tốt lắm. Tôi đã cho quý vị 10 hoặc 15 phút rồi. Lẽ ra quý vị nên đi vệ sinh trước khi hết giờ. Mười lăm phút cho một người đi vệ sinh đã là… Lẽ ra quý vị không nên đợi cho đến khi tôi xuống rồi mới đi. Phải không? (Dạ phải.) Thí dụ như vậy
Photo Caption: Tất Cả Đều Có Vẻ Đẹp Riêng!