Tình thương vô điều kiện của quý vị cũng làm tôi xúc động. Vì quý vị ra ngoài kia phổ biến lối sống thuần chay, lối sống cao thượng và giáo lý cao thượng cho người lạ, người tốt cũng như người xấu. Ðó là tình thương vô điều kiện. Tình thương vô điều kiện của quý vị đang lớn, lớn dần, phát triển, phát triển hơn. Và quý vị cũng phát triển hơn với tình thương đó. Tình thương càng lớn bao nhiêu, quý vị càng rộng lớn bấy nhiêu. Tôi rất mừng cho quý vị. […]
Thành ra có hai lối hát. Lối hát thứ nhất là nguyên bản, là cho người-thân-chó được nhận nuôi đó. Vì tôi cứ nói với chú: “Ðây là nhà của con, đây là nhà của con”. Trước đó chú chưa bao giờ có nhà, thí dụ vậy, chú không biết còn đi chỗ khác nữa không hay là... chú vẫn còn bị tổn thương. Như Hermit, thí dụ vậy, được mang về nuôi hồi chú mới 6 tháng tuổi, đã lớn lắm rồi, mà ở trong cái chuồng nhỏ xíu, không ai muốn nhận nuôi chú vì lúc nào chú cũng đau bệnh. Chú rất hiếu động, và nôn mửa nhiều lắm, thành ra người ta mang chú về, rồi đem trả lại, nhận về, rồi mang trả. Và chú phải ở trong cái chuồng rất chật hẹp; thậm chí không quay người được. Cho nên khi chú đến với tôi, chú cũng hơi sợ. Không biết được ở trong nhà này không hay lại phải đi nữa. Thí dụ như thế đó, và người-thân-chó kia.
Nên tôi nói những lời đặc biệt với chú, như: “Hermit ơi! Ðây là nhà con. Ở đây con được chào đón. Ở đây con được thương. Mãi mãi và mãi mãi”. Ðại khái vậy. Rồi tôi cứ hát hoài: “Ðây là nhà của con. Hãy cảm thấy được chào đón. Hãy yên tâm, con được thương. Con là bạn quý, bạn quý nhất của ta. Con đừng cảm thấy lo. Ðây là nhà của con”. Dần dần chú ấy biết đây là nhà của chú. Mỗi tối tôi đều hát như vậy. Bây giờ nếu có (người-thân-)chó nào mới, tôi cũng hát bài đó. Và họ thích lắm. Bây giờ tất cả mấy (người-thân-)chó được nhận nuôi đều cảm thấy đây là nhà của họ rồi, họ bắt đầu muốn đánh dấu lãnh thổ. Không quan trọng lắm, chúng tôi có chỗ cho họ.
Thành ra mỗi tối, nếu ở nhà, tôi hay hát cho họ nghe, rồi họ ngủ. Nếu không, họ sủa; ban đêm họ bồn chồn hơn. Kể rồi, nếu họ nghe tiếng gì đó hay tiếng xe đến gần, họ sẽ tưởng tôi về, rồi sẽ: “À-ú, À-ú!” Họ kêu vậy đó. Nên tôi hát trước khi họ ngủ. Hát như vầy: Ngủ ngon nhé, những người bạn của ta. Ði vào mộng đẹp. Con là người thương của ta, thương con mãi mãi. Ta thương con vô vàn, mỗi ngày một nhiều hơn. Hãy nhớ đến Thượng Ðế. Thiên Đàng thương con. Ta cũng thương con và Thượng Ðế thương con. Ði vào mộng đẹp. Gặp con ngày mai. Ðại khái vậy. (Hay quá.) Hay không? (Dạ hay lắm.) (Dạ hay.) (Dạ, hay lắm ạ.) Làm quý vị muốn ngủ hả? (Dạ.)
Khi tôi hát cho họ nghe, nó tự nhiên hơn. Hát cho quý vị, tôi hơi quên. Mỗi tối tương tự như vậy. Cái gì? (Những (người-thân-)chó may mắn.) Hả? (Những (người-thân-)chó may mắn.) Những (người-thân-)chó may mắn. Họ thích nghe hát lắm. Có khi họ bồn chồn, nếu mình hát thì họ nghe, rồi họ lắng dịu lại. Mỗi tối tôi nhắc họ nhớ đến Thượng Ðế. Ngày nào cũng mấy lời tương tự như vậy. Có khi phải đi chỗ nào đó thì tôi nói: “Ta phải đi, nhưng sẽ quay về”. Tương tự như thế. Thỉnh thoảng thay đổi, tùy theo tình huống. Rồi, quý vị ngủ được rồi. Tôi hát một chút rồi quý vị ngủ. Ý nói thiền. Quý vị cảm thấy bình yên. (Người-thân-)chó được nhận nuôi cũng giống như người được nhận nuôi, họ có sự lo lắng. Thành ra tôi an ủi họ, bây giờ thì họ thấy vui rồi. Họ cảm thấy ổn. Cảm thấy đây là nhà của họ.
Ngày nào tôi cũng nhắc họ: “Đây là nhà của con”. Nếu là Hermit thì tôi nói: “Hermit ơi”. Bây giờ chú đã ổn rồi, rồi (người-thân-)chó mới, thì tôi đặt cho cái tên mới như Zolo, đây là nhà, con được chào đón ở đây. Ðược thương ở đây. Con là bảo bối của ta, mãi mãi, thương muôn đời. Con là bạn quý, bạn quý nhất của ta. Thiên Đàng thương con và ta thương con. Ta thương con thật lòng, ta thương con vô vàn. Mỗi ngày một nhiều hơn, mỗi ngày một nhiều hơn. Ngủ ngon nhé, hỡi những người bạn của ta, đi vào mộng đẹp. Thiên Đàng thương con và ta thương con. Hãy nhớ đến Thượng Ðế, hỡi những linh hồn yêu dấu nhất, Thiên Đàng thương con và ta thương con. Ta thương con vô vàn, mỗi ngày một nhiều hơn. Hãy nhớ đến Thượng Ðế. ta thương con vô vàn. Ngủ ngon, ngủ ngon. Thiên Đàng thương con và ta thương con. Ngủ ngon, ngủ ngon. Hãy nhớ đến Thượng Ðế, Thượng Ðế thương con vô vàn.
Ðó là khóc hay chảy mũi vậy? (Dạ cả hai.) Vậy hả? Hát cho (người-thân-)chó mà, sao quý vị lại khóc? (Vì chúng con cảm thấy như là (người-thân-)chó của Sư Phụ.) Cảm thấy như là (người-thân-)chó của tôi? Ừ. (Dạ ngủ thiếp.) Gì cưng? (Con nói con đã ngủ thiếp vào khúc cuối.) Ngủ thiếp đi vào khúc cuối? (Và rồi một Âm Thanh (Thiên Đàng nội tại) khác đến…) Vậy tốt, vậy tốt. Ðó là tác dụng của nó. Tưởng quý vị ngủ gật chứ, ai ngờ lại vỗ tay. Không sao. Không sao. Cảm ơn quý vị đã chú ý. Giọng tôi không hay lắm. (Dạ hay ạ.) Hay hả? (Giọng hay ạ.) Thật sao? (Dạ thật.) Quý vị bị ghiền, lý do là vậy. Quý vị ghiền rồi. Dù sao cũng cảm ơn quý vị.
Tôi cũng cảm thấy quý vị là những (người-thân-)chó của tôi. Vì quý vị thương tôi thật nhiều, thật trung thành, thật vô điều kiện. Tình thương vô điều kiện của quý vị cũng làm tôi xúc động. Vì quý vị ra ngoài kia phổ biến lối sống thuần chay, lối sống cao thượng và giáo lý cao thượng cho người lạ, người tốt cũng như người xấu. Ðó là tình thương vô điều kiện. Tình thương vô điều kiện của quý vị đang lớn, lớn dần, phát triển, phát triển hơn. Và quý vị cũng phát triển hơn với tình thương đó. Tình thương càng lớn bao nhiêu, quý vị càng rộng lớn bấy nhiêu. Tôi rất mừng cho quý vị.
Tôi có một (người-thân-)chim nhỏ, tôi thường hay hát “La la la la” cho cô nàng nghe. Vì nhiều khi sau ca khúc, tôi hát: “La, la, la, la, La, la, la, la”. như vậy để kết thúc, hay là “Ngủ ngon, ngủ ngon. Ngủ ngon, ngủ ngon”. Chú vẹt xám Phi châu, mỗi lần tôi đến, chưa bắt đầu gì hết, cô nàng đã nói: “Ngủ ngon, ngủ ngon, la, la, la, la”. Dễ thương lắm. Chỉ buổi tối thôi, cô nàng biết. Khi nào tôi tắt đèn hay gì đó là cô nàng hát: “La, la, la, la, ngủ ngon, ngủ ngon”.
(Xin cẩn thận.) Cảm ơn, cảm ơn. Nhờ viên kẹo (thuần chay) của quý vị mà hát thêm được vài nốt nhạc; làm ồn một chút. Có ai đàng sau kia cần kẹo không? Ðưa kẹo ho cho họ. Thôi bây giờ nghiêm túc nha. Đi ngủ! (Sư Phụ có cần cái mền không Sư Phụ?) Không, không sao đâu cưng. Cảm ơn nhiều nha. Có đây rồi. Không cần lắm đâu. Không cảm thấy lạnh. Chỉ cổ họng thôi, che cổ họng. Che cổ họng. Thế thôi. Đây, đây. Mình sẽ đóng cửa sổ lẹ, là được thôi.
Tôi không có bản quyền cho bài hát đó, nên quý vị được phép sao lại cho (người-thân-)chó, -mèo của quý vị, hay cho ông chồng, mấy ông hư, cho vợ quý vị, ai cũng được. Quý vị muốn nói gì với họ thì nói. Như tôi có một (người-thân-)chó, chú chó mới. Chó lớn, chú căng thẳng, hơi hung hăng một chút, nên tôi thì thầm vào tai chú mỗi tối. Sau khi ca hết bài hát dễ thương đó, tôi nói với chú ấy – như, muốn chú hiền hòa, muốn chú ngoan, rồi tôi hát – như: “Ta thương Zolo, Zolo hiền lành. Zolo ngoan. Zolo hiền lành”. Tôi cứ nói như vậy hoài. Sau đó chú trở nên hiền lành thật. Có một (người-thân-)chó nhỏ luôn làm cho chú ta khó chịu, thì chú cắn (người-thân-)chó nhỏ đó. Nhưng bây giờ, chú không cắn, và (người-thân-)chó nhỏ lại cắn chú. Vì chú trở nên rất hiền hòa, không tự vệ nữa. Sau đó (người-thân-)chó nào cũng ăn hiếp chú. Tôi nói: “Con có thể gừ, biết không? Con không cần phải cắn, nhưng gừ lại họ, dọa họ”. Vậy, nếu muốn chồng quý vị ngoan thì quý vị nói: “Chồng ơi, anh ngoan lắm”. “La, la, la, la”. “Vợ yêu của anh”. (Mắt không bị bầm.) “Mắt hết bầm rồi”. Mắt không thâm; không bầm. Mắt biếc dành cho tình yêu.
Ngày xưa, có vị minh sư kia rất là rộng lượng. Trong nhà ông lúc nào cũng nhiều khách, và nếu có ai tới mà ông thích người đó thì mắt ông đổi thành màu xanh. (Ồ.) Nếu ông không thích thì mắt ông đổi thành trắng (Ồ.) hoặc như, một màu khác. Chắc là ánh sáng trong mắt vị đó. (Dạ.) Khi người nào tới, nếu từ trường họ tốt, thì ông giữ nguyên, mắt màu xanh. Ý nói ánh sáng từ mắt ông phát ra màu xanh. Người nào từ trường xấu, có lẽ ông phải điều chỉnh – hút từ trường đó một hồi, nên mắt ông trở nên mờ hay trắng. Thành ra người Âu Lạc (Việt Nam), chúng tôi nói: “Có người để mắt xanh tới cô” nghĩa là “Người đó thương cô”.
Rồi, [tắt] máy quay phim. Giờ mình nghỉ. Cảm ơn quý vị. Chúng ta làm kiểu Hungary; chúng ta tắt hết đèn, rồi [hát]. Nhưng quý vị hát rất hay. Tôi tự hỏi, có phải đó là một sự an bài tốt, hai bài hát. Giọng cô nghe hay lắm. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Ờ, thật vậy đó. An bài tốt, với nhạc và này nọ. (Thật tuyệt là chúng con có một tay dương cầm chuyên nghiệp để đánh đàn dương cầm.) Ồ, nghe cũng hay lắm. (Và chúng con làm trong phòng thu âm.) Ồ, hèn chi. Chà, quá hay. Tôi nghĩ cô có thể đi hát chuyên nghiệp được đó. (Con rất muốn ạ.) Cả hai chúng ta đều là hoa nở chậm. Thật sự làm rất là chuyên nghiệp. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Rất chú tâm. Có lẽ chúng ta niệm Năm (Hồng) Danh một lát ha? (Dạ, thưa Sư Phụ. Cảm ơn Sư Phụ.)
Photo Caption: Lối Thoát Không Phải Là Lối Dễ Dàng-Thông Thường, nhưng Có Thể Tìm Được. Ngay Bây Giờ!