“Em đi qua chuyến đò ối a sao em đành vội. Tôi xin làm đá cuội và lăn theo gót hài. Tôi xin làm đá cuội và lăn theo gót hài”. Bài hát đó có sự thành thật tâm linh. Như mình đang rong chơi trên thế gian và không biết Nguồn Cội của mình ở đâu. Anh ấy chỉ nói: “Khi em đi qua chốn này, chốn này vui như ngày hội. Tôi xin làm quán đợi – buồn chân em ghé chơi”. Và trong một câu khác, anh nói: “Em đi qua chốn này, sao em đành vội”. Ý của anh là, “Ghé chơi một lát”. “Tôi xin làm đá cuội và lăn theo gót hài”.
“Em đi qua chuyến đò/ thấy con Trăng đang nằm ngủ/ Con sông là quán trọ,/ và Trăng tên lãng du/ Em đi qua chuyến đò/ ối a con Trăng còn trẻ/ Con sông đâu có ngờ/ ngày kia Trăng sẽ già./ Em đi qua chuyến đò/ ối a Trăng nay đã già/ Trăng muôn đời thiếu nợ/ mà sông không nhớ ra./ Em đi qua chuyến đò/ lắng nghe con sông nằm kể “Trăng ơi Trăng rất tệ, mày đi nhớ chóng về”. “Trăng ơi Trăng rất tệ, mày đi nhớ chóng về”.
Quý vị ổn không? Chắc tôi sẽ đi xuống đó – để đi vòng quanh [một lát]. Được. Khi nào ổn định chỗ ngồi, không gây bụi bay nữa, thì tôi sẽ xuống. Tôi cũng có thể ngồi đây, phải không? Nếu không đủ chỗ. Ờ, như vầy mọi người có thể thấy tôi rõ hơn. (Dạ phải.) Hay là tôi xuống đó thì tốt hơn? (Dạ. Vâng, Sư Phụ.) “Trên đó tốt hơn”. (Dạ. Vâng, Sư Phụ.) Được rồi. Tốt. “Em đi qua chốn này...” Ngồi ở đó cũng tốt, ấm hơn. (Cảm ơn Sư Phụ.) Trời rất lạnh. (Dạ!) Gần với nghiệp chướng hơn, hả? “Tôi để tim mình lại Tam Địa Môn…” “Tôi để tim mình lại Đài Loan (Formosa)…”
“Em đi qua chuyến đò ối a sao em đành vội. Tôi xin làm đá cuội và lăn theo gót hài”. Được rồi. Tôi sẽ đọc truyện cho quý vị nghe. Quý vị muốn nghe truyện hay là làm gì khác? Bây giờ quý vị muốn cùng tôi làm gì vào phút cuối này? Quý vị muốn gì? (Chúng con thương Sư Phụ.) Quý vị luôn thương tôi. Cái này tôi biết rồi. Không cần phải nhắc lại hoài. Khó rời đi, hả? (Dạ, rất khó.) Khó rời đi, phải không? (Dạ.) Đâu đâu cũng nói như vậy. Khi tôi sang Mỹ, quý vị cũng nói vậy. Và khi quý vị tới đây, quý vị cũng nói vậy. Quý vị cảm thấy giống nhau. Và khi tôi tới Singapore, họ cũng nói như vậy. Khi người Singapore tới đây, họ cũng nói như… (Như vậy.) như vậy. Nên, kiểu như trở thành câu thần chú cho đoàn thể Thanh Hải. (Dạ.) Ai cũng lặp lại câu thần chú đó, và hiệu nghiệm như nhau. (Dạ.)
很靈啊 tiếng Anh nói thế nào? “Linh” tiếng Anh nói là gì? Quên rồi. “Linh” đó. “Linh nghiệm”. (Sensitive – nhạy cảm.) Không. Không, không, không phải. Không biết hả? Công dân Mỹ. Hả? Khi có gì rất hiệu nghiệm, câu thần chú rất hiệu nghiệm, quý vị nói là “limpet”. Không hả, thế là gì? (Very effective - Rất hiệu nghiệm.) Effective? Tôi biết chữ đó rồi. Tôi thích bài hát đó (“Biết Đâu Nguồn Cội.”), nhưng quý vị không cần phải bật lên mỗi ngày. Sau một thời gian nó sẽ nhàm chán. Và rồi khi thiền, quý vị luôn cười ha-ha-ha-ha. Cũng được.
Bài hát đó có sự thành thật tâm linh. Như mình đang rong chơi trên thế gian và không biết Nguồn Cội của mình ở đâu. Không tệ. Nhưng có một kiểu chuyện tình trong đó. Có lẽ là không; có lẽ anh ta đang nói chuyện với Sư Phụ của anh. Ừ, anh ấy không nói về ái tình gì cả. Anh ấy chỉ nói: “Khi em đi qua chốn này, chốn này vui như ngày hội. Tôi xin làm quán đợi – buồn chân em ghé chơi”. Và trong một câu khác, anh nói: “Em đi qua chốn này, sao em đành vội”. Ý của anh là, “Ghé chơi một lát”. “Tôi xin làm đá cuội và lăn theo gót hài”. Không tệ. Có lẽ anh ta tu Pháp Môn Quán Âm, ha?
Rồi, tôi đọc truyện cho quý vị nghe, nha? Được không? (Dạ được.) Thông dịch? Tiếng Hoa. Hay tiếng gì? Còn người Đại Hàn, chúng ta có sắp xếp [thông dịch] không? Người Đại Hàn? Họ ngồi đâu? Ờ, quý vị có thông dịch hả? (Dạ.) Mọi chuyện ổn chứ? (Dạ ổn.) Vậy tôi sẽ nói tiếng Anh, phải không? (Dạ phải.) Những người hiểu tiếng Anh thì không sao. Nhưng những người không hiểu tiếng Anh… họ có thông dịch không? (Dạ, họ có.) Có hả? Đằng sau đó? (Dạ có.) Mọi người đều có hả? Có không? (Dạ có.) Ừ, được. Bây giờ tôi nói tiếng Anh. Hay là tôi nên nói tiếng Hoa? (Dạ không. Tiếng Anh, tiếng Anh.) Sắp xếp [thông dịch] cho tiếng Anh, được không? (Dạ được.) Ờ. Vậy là chúng ta trở thành hòn đảo Anh ở đây hả?
Photo Caption: Chúng Ta Đều Ở Đây Vì Lý Do Nào Đó, Vẻ Ngoài Không Quan Trọng!