“Con người trên thế giới phải thay đổi sang một lối sống đúng đắn – phải cắt đứt lối sống bạo lực và giết chóc. Rồi hòa bình sẽ đến, hòa bình sẽ ngự trị và sẽ trường tồn”. Đó là lời Ông nói. Đây là lần đầu tiên tôi nghe được điều như vậy từ Vua Chiến Tranh. Tôi tưởng mình có thể cho đi mọi thứ mình muốn miễn là mình có nó. Nhưng điều đó không đúng.
Chào những người yêu dấu của các cõi Thiên Đàng, những linh hồn vĩnh hằng. Tôi vừa có một số tin nho nhỏ muốn chia sẻ với quý vị. Và hy vọng tất cả quý vị nỗ lực hết mình để có được kết quả, thành quả như quý vị mong muốn, nhất là trong lĩnh vực tâm linh.
Và nhân tiện nói, trước khi tôi lại quên, cảm ơn tất cả những ai chúc mừng sinh nhật của tôi, trong những tuần vừa qua. Tôi không thể đích thân hồi âm cho tất cả quý vị, mặc dù tôi đã nghĩ xem làm cách nào. Rồi tôi quá bận rộn, nên quên mất. Chúng tôi, những người tuổi Thìn (tử vi Trung Hoa), cũng hay quên và cũng làm việc quá độ nữa. Và như quý vị biết rất rõ về tôi: Tôi là loại Rồng này. Vì vậy, xin thứ lỗi cho tôi. Quý vị nhắc tôi rằng năm nay là Năm Thìn, năm sinh của tôi, nên quý vị đặc biệt chúc tôi mọi điều tốt đẹp nhất. Xin cảm ơn và cảm ơn quý vị. À, tôi cũng chúc tất cả quý vị, những ai sinh năm Thìn Âm Lịch, cũng có khoảng thời gian tuyệt diệu và mọi điều tốt đẹp nhất! Tôi không mừng sinh nhật của mình từ lâu lắm rồi – tôi không có tâm trạng, khi thế giới vẫn còn đau đớn và buồn khổ. Nhưng tất cả quý vị, những con Rồng sống động, hãy ăn mừng và thưởng thức, với Phước lành và Tình thương từ các Cõi Thiên Đàng!!!
Tôi muốn nói chuyện với quý vị tại vì hôm qua, tôi tình cờ quan sát một số sự giúp đỡ của Vua Hòa Bình, và tôi cảm ơn Ông. Tôi cảm ơn Ông rất nhiều vì đã giúp thực thi Thiên Ý và giúp thế giới trở nên hòa bình hơn, có từ trường hòa hợp hơn. Và rồi tôi hỏi Ông liệu Ông có thể làm nhiều hơn thế được không. Ông nói Ông chỉ có thể làm những gì Ông có thể và trong phạm vi Luật Vũ Trụ. Nhưng thực ra, tôi thấy Ông đã làm nhiều hơn những gì Ông có thể. Và những gì Ông làm, phần lớn Ông phải âm thầm làm và gần như bí mật.
Rồi tôi gọi Thần Chiến Tranh và nói chuyện với Ông. Tôi nói: “Tại sao Ông làm những chuyện này?” Dĩ nhiên, câu trả lời rất rõ ràng. Ông nói với tôi rằng Ông không thích những việc Ông đang làm, như kích động chiến tranh trên thế giới. Nhưng nghiệp lực quá nặng nề, quá áp đảo, nên Ông không thể làm khác được. Vì vậy, tôi nói với Ông: “Ông không có chút thương cảm nào cho các nạn nhân chiến tranh ở bất cứ đâu sao? Bởi vì như Ông thấy, không ai muốn điều đó cả. Quá nhiều đau khổ, quá nhiều đau đớn, chia lìa, bối rối, lo lắng, những tình cảnh quá khủng khiếp, nỗi đau thể xác và đủ loại nỗi đau: tinh thần, tâm lý, cảm xúc”.
Thì Ông nói với tôi, trích dẫn: “Nghiệp lực giết hết mọi sự thương cảm và lòng trắc ẩn. Nên nó luôn bằng 0 – không thương cảm, không Mitleid”. Kết thúc trích dẫn. “Mitleid”. Nghĩa là thương cảm. Dù có muốn, Ông cũng không thể. “Không có chỗ, không có cơ hội cho bất kỳ thương cảm nào tồn tại nếu nghiệp lực có ở đó”. Ồ, Ông nói chuyện hùng hồn hơn, nhưng tôi dường như không thể nói được.
Cho nên tôi nói với Ông rằng tôi cũng hiểu địa vị và công việc Ông phải làm, nhưng tôi không thể chịu nổi khi thấy con người đau khổ quá nhiều, quá nhiều, nhất là những người ngoài cuộc vô tội, như người già và trẻ em – điều đó thật sự khiến lòng tôi đau thắt mỗi ngày. Vậy, hay là Ông trừng phạt tôi, một mình tôi, và để những người khác được an bình? Tôi sẵn lòng chịu khổ dù nhiều bao nhiêu và lâu đến mấy đi chăng nữa. Và tôi đã ráng PR cho bản thân, như quý vị gọi là quan hệ công chúng; tôi đã quảng cáo cho chính mình. Nói: “Tôi có giá trị nhiều hơn bất kỳ nạn nhân chiến tranh nào, và tất cả họ gộp lại với nhau. Nên, nếu Ông tiêu diệt tôi, nếu Ông trừng phạt tôi, thì cũng sẽ đáng giá, sẽ đủ tốt cho những người khác rồi”. Thì Ông nói: “Không thể làm vậy được”. Tôi nói: “Việc gì cũng có thể. Tại sao không?”
Ông mới nói: “Năng lượng giết chóc và bạo lực không hòa lẫn với năng lượng hòa bình. Cho nên, [năng lượng] hòa bình chỉ ở một mình, và năng lượng giết chóc cũng ở một mình. Chúng sẽ không hòa lẫn với nhau, và năng lượng giết chóc sẽ không thể bao trùm năng lượng hòa bình. Do đó, rõ ràng là giống như hai thái cực của năng lượng; hai loại năng lượng khác nhau, riêng biệt. Cho nên, năng lượng hòa bình không thể hòa lẫn với năng lượng bạo lực để trở thành một với nó. Bởi vì năng lượng hòa bình không thể bị tiêu diệt”. Tôi đoán Ông có ý nói là năng lượng của tôi là cho hòa bình, và nghiệp thế gian là bạo lực, giết chóc, và tất cả sự hủy diệt này. Chúng không thể hòa lẫn, nên Ông không thể tiêu diệt nó. Do đó, Ông chỉ phải tiêu diệt năng lượng bạo lực. Hy vọng là tôi đã nói rõ ràng. Khi nói chuyện với Ông, mọi thứ đều rất rõ ràng. Thực ra những lời của Ông… Ông nói rằng tại vì nghiệp chiến tranh và nghiệp hòa bình đến từ những nguồn năng lượng khác nhau, chúng không thể hòa quyện vào nhau. Thành ra năng lượng chiến tranh không thể bao trùm, không thể quấn quanh, không thể hòa lẫn với năng lượng hòa bình. Đó là lý do tôi không thể hy sinh để mang lại hòa bình cho con người.
“Con người trên thế giới phải thay đổi sang một lối sống đúng đắn – phải cắt đứt lối sống bạo lực và giết chóc. Rồi hòa bình sẽ đến, hòa bình sẽ ngự trị và sẽ trường tồn”. Đó là lời Ông nói. Đây là lần đầu tiên tôi nghe được điều như vậy từ Vua Chiến Tranh. Tôi tưởng mình có thể cho đi mọi thứ mình muốn miễn là mình có nó. Nhưng điều đó không đúng. Nếu có năng lượng hòa bình, mình cũng không thể cho để làm loãng năng lượng chiến tranh. Có thể [làm loãng] chút xíu, như mình có thể giúp bằng cách ngồi bên cạnh một người lo lắng hoặc một người sợ hãi, và làm họ bình tĩnh lại bằng năng lượng hòa bình của mình, nhưng không thể làm loãng toàn bộ năng lượng chiến tranh của thế giới. Ôi, Trời ơi, vậy mà tôi tưởng chúng ta có thể cho đi mọi thứ. Và tôi rất buồn khi nghe những điều này.
Sau đó tôi nói với Vua Chiến Tranh: “Tôi sẽ tiếp tục cố gắng hết sức mình, tôi sẽ không bỏ cuộc. Và tốt nhất là Ông nên đứng về phía tôi vì lợi ích của chính Ông! Thiện lành sẽ luôn chiến thắng”.
Nên quý vị thấy đó, nghiệp là điều chúng ta không thể tránh được – dù là thiện nghiệp hay ác nghiệp. Và một điều khác không thể tránh được là Thiên Ý! Hôm nọ, tôi đã nói với quý vị về chuyện ăn mỗi ngày một bữa. Tôi không hề có ý định nói với quý vị. Có lần, nguyên cựu Phó tổng Thống hai nhiệm kỳ của Đài Loan (Formosa), Bà Lữ đến thăm Đạo Tràng Miền Đất Mới, và một trong những người nữ tháp tùng bà hỏi tôi có phải ăn mỗi ngày một lần không. Tôi không nói gì cả. Tôi nói sang chuyện khác; tôi không muốn nói về chuyện đó. Vậy mà hôm đó – không biết tại sao – tôi lại buột miệng nói với quý vị về chuyện đó. Tôi cũng không nhớ trước đây có nói về lối ăn ngày-một-bữa. Nó chỉ xuất phát từ sự thương cảm cho tất cả tha nhân: con người đói, người-thân-động vật cũng đói, và sự thiếu tiện nghi – ở mức tối thiểu, thực phẩm cơ bản cho những chúng sinh khác nữa, thậm chí cho cây cối hoặc thực vật.
Nhưng rồi tôi buột miệng nói ra. Sau khi gửi cho đội ngũ làm việc, tôi nhớ ra điều đó. Nhưng do bận rộn với quá nhiều việc khác, nên tôi đã ghi chú. Tôi nói: “Xóa phần đó đi. Hãy xóa câu ‘mỗi ngày một bữa’”. Và sau đó tôi nghĩ khi bài nói chuyện trở lại với tôi để hiệu đính, tôi sẽ xóa đi. Nhưng rồi tôi không xóa! Tôi quên mất! Rồi nó vuột khỏi tay tôi và được phát sóng.
Ôi, Trời ơi, tôi không muốn phần đó được phát sóng. Thậm chí ban đầu còn không muốn nói với quý vị nữa. Tại vì tôi không muốn hậu quả của nó, nghiệp của nó nhân lên. Với lại tôi cũng không muốn một số người bắt chước. Quý vị có thể muốn bắt chước những gì tôi làm. Đã xảy ra rồi, họ muốn bắt chước những gì tôi làm. Nhưng rồi nó đã được phát sóng. Thứ nhất, tôi không muốn nói với mọi người những gì tôi làm trong thế giới riêng tư của tôi. Thứ hai, tôi không muốn người ta làm theo, bởi vì có thể đó không phải là điều họ nên làm, hoặc có lẽ không phải là điều tôi nên nói với họ; có lẽ tôi không nên nói.
Rồi tôi quên mất – hai, ba lần, nó vuột mất. Cho đến sau đó – ôi Trời ơi – khi tôi nói với một trong những thành viên đội ngũ (Truyền Hình Vô Thượng Sư), tôi nói: “Trời ơi. Tôi muốn cắt phần nói về việc tôi ăn mỗi ngày một bữa nhưng rồi tôi quên mất, bây giờ quá muộn rồi. Quá muộn rồi”. Và tôi cảm thấy rất buồn suốt mấy ngày.
Nhưng sau đó, Thiên Đàng nói với tôi rằng điều đó phải được tiết lộ. Dù có thở dài nhẹ nhõm, tôi vẫn không thích để phần đó [tiết lộ] với công chúng như vậy. Nhưng rồi, tôi biết tại sao nó phải được tiết lộ: để có một lý do khác tôi có thể nói với quý vị đừng quá cực đoan, mà hãy chăm sóc thân thể, chăm sóc sức khỏe của quý vị, v.v. Tại vì Thượng Đế không muốn con người hạn chế bản thân quá nhiều với một số loại kỷ luật điên cuồng, mà không cần thiết chút nào.
Photo Caption: Ồ, Cũng Thương Các Bạn Nữa, Láng Giềng