Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Hrvatski jezik
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Hrvatski jezik
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Thăng Hoa Chính Mình Thành Chúng Sinh Thật Cao Thượng Và Vô Ngã, Phần 1/2, Ngày 29 tháng 7 năm 2013, Pháp

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm
Huấn luyện bản thân để thích ứng với đủ loại hoàn cảnh khác nhau là tốt đó. Ở Hy Mã Lạp Sơn, tôi cũng gặp những vấn đề như vậy qua nhiều năm. Tôi chỉ có một đôi giày. Khi giày ướt, trong tiết trời giá lạnh, đôi chân tôi bị sưng phồng và… lạnh. Băng đá rất lạnh. Dù là tạm thời, đôi khi huấn luyện cũng tốt. Như vậy thân thể và đầu óc quen với nhiều hoàn cảnh khác nhau, rồi mình có thể điều chỉnh và giữ quân bình trong mọi lúc. Và khi gặp được hoàn cảnh dễ chịu, thoải mái hơn, thì mình trân quý và vui hưởng nhiều hơn.

Nếu không có, thì hãy nghĩ đến hàng triệu người không có nhà, ngay cả mái tranh nhỏ che trên đầu cũng không có. Quý vị thấy trên truyền hình đó. Họ chỉ ghép vài nhánh cây nhỏ lại với nhau. Thậm chí còn không có nhánh cây. Ở Phi châu, đôi khi rất khó tìm được củi khô để dựng lều. Họ thậm chí không có gì để phủ kín lều trong tiết trời nóng như vậy. Người tỵ nạn phải bỏ lại mọi thứ. Vì một số người có cuộc sống phụ thuộc vào làng xã, gia súc và canh nông. Nếu có chiến tranh xảy ra hay tai họa ập xuống, họ buộc phải bỏ lại mọi thứ, không thể mang theo… thì họ có gì đâu? Chỉ có đôi bàn tay để trồng trọt. Nếu rời bỏ đất đai, thì không còn gì nữa. Nông súc và mọi thứ là kế sinh nhai của họ. Khi những thứ này bị tàn phá hoặc để lại phía sau, thì họ không còn gì cả. Họ không có gì hết. Tôi xem trên truyền hình, một số người chỉ lợp tấm nhựa nhỏ rách rưới lên trên, thậm chí không che kín được toàn bộ lều bằng nhánh cây mà họ dựng lên.

Và còn rất nhiều khó khăn khác nữa. Nếu xem truyền hình, quý vị biết rồi. Tôi không cần phải kể. Điều đó thật đau lòng. Nhưng ngày nào còn có kiểu sống này, khiến đời sống của mình và khắp mọi nơi trở thành khu sát sinh đối với người hay loài vật, thì chúng ta không thể thoát khỏi vòng nhân quả. Cách này hoặc cách khác, kiếp này hay kiếp sau, nhân quả sẽ trở lại với mình. Gian khổ, khó khăn, đau khổ, đau đớn, chúng ta sẽ phải chịu để tẩy rửa mọi nghiệp chướng mà mình đã gây ra trong tiền kiếp.

Tôi không bao giờ than phiền nếu sống trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Tôi đã tự thích ứng với “hoàn cảnh”. Cho nên không có gì làm tôi sợ nữa. Sống trong thế giới này, chúng ta phải chấp nhận nhiều hoàn cảnh. Chúng ta không thể lúc nào cũng muốn điều này, điều kia, điều nọ. Cần phải huấn luyện bản thân, huấn luyện đầu óc để chấp nhận hoàn cảnh. Và nơi nào mình tới, dĩ nhiên, quý vị cố gắng tạo cho hoàn cảnh càng dễ chịu càng tốt, bằng phương tiện của mình, và nếu hoàn cảnh cho phép. Đừng ngồi đó đợi người khác chăm lo cho mình. Tôi cũng đang nói cho mọi người, không chỉ riêng nhóm này.

Nói chung. Nếu ở trong tình trạng lạnh, thì mặc thêm áo vào. (Dạ.) Nếu trời nóng, thì mặc ít hơn, chứ đừng không mặc gì! Ờ, nam giới thì có thể. Họ có thể ở trần, nhưng nữ giới thì tôi khuyên không nên. Không ai nói gì, nhưng cảnh sát có thể đến bất cứ lúc nào, và tôi không chịu trách nhiệm cho kiểu tình trạng này. Trong trường hợp này, đừng cầu xin tôi, nha? Chúng ta có thể cầu nguyện những gì hợp lý và thật sự cần thiết. Chứ không phải lúc nào cũng cầu những điều nhỏ nhặt: “Sư Phụ, làm việc này cho con, làm việc nọ giùm con.” Điều này thật sự rất tệ. Hoàn cảnh xảy ra là để mình mạnh mẽ hơn về tâm linh và tinh thần, cảm xúc, tâm lý, và sinh lý.

Cho nên đừng lúc nào cũng trốn chạy rắc rối nếu hoàn cảnh không quá nguy hiểm. Dĩ nhiên, nếu nguy hiểm, tôi khuyên quý vị nên bỏ chạy, đừng đứng đó chờ. “Sư Phụ sẽ đến đưa mình đi.” Nếu gặp nguy hiểm, chính tôi cũng sẽ bỏ chạy. Quý vị có bổn phận bảo vệ bản thân, có bổn phận bảo vệ đền thờ này, mà mình sẽ dùng để tu hành cho tới ngày trả xong nghiệp quả trên Địa Cầu này. Đó là bổn phận quý vị phải chăm lo. Cho nên phải nhớ mặc quần áo đủ ấm hoặc thoải mái.

Ở nhà, nếu đã lớn tuổi, thì hãy nằm trên giường êm. Đừng ngồi trên sàn nhà như ở đây, và rồi bị đau lưng này kia. “Ôi, Sư Phụ ơi, con bị đau!” Tôi sẽ làm gì đây? Đến xoa bóp cho quý vị à? Nếu quý vị có vấn đề, hãy đi gặp bác sĩ. Nếu sau một thời gian, bệnh tình không khỏi, đó nghĩa là vấn đề có thể nghiêm trọng. Hãy đi gặp bác sĩ. Nếu chạy chữa nhiều bác sĩ vẫn không khỏi, vậy có nghĩa là mình phải chịu đựng để có thể rửa nghiệp chướng của mình. Tôi cũng làm giống vậy. Tôi đi gặp bác sĩ, và nếu bác sĩ không chữa khỏi, thì thôi, tôi chấp nhận. Rồi theo thời gian bệnh tình cũng khỏi. Đừng cứ luôn luôn cầu xin đủ thứ. Trời ơi. Từng nốt mụn nhỏ trên mặt của mình. Có thể nốt mụn đó sẽ đẹp khi mọc ở đó, làm mặt mình duyên dáng hơn so với trước đây – quá trơn tru.

Đừng cầu xin những điều nhỏ nhặt, như con gái bỏ nhà đi và con trai không hòa thuận với mình. Tôi không thể ép họ ở lại với quý vị khi nhân quả giữa hai bên đã chấm dứt. Tôi nói rồi, kỳ bế quan này, đừng hỏi tôi bất kỳ câu hỏi thế tục nào. (Dạ.) Chữa bệnh cho quý vị, chữa mụn cho quý vị, bất cứ gì. Đừng làm vậy. Ý tôi nói bên trong cũng vậy. Tôi không nói đừng hé môi nói bên ngoài rồi bên trong cứ cầu xin những thứ vô nghĩa này.

Mọi thứ đều là phù du tạm bợ, quý vị biết mà. Nếu con gái quý vị bỏ nhà đi, thì cũng tốt thôi. Quý vị có thêm thời giờ tu hành. Nó đã trưởng thành. Quý vị không thể ngăn cản, kiểm soát nó mãi được. Người nhà không phải là tù nhân. Chúng ta gắng hết sức dạy dỗ con cái, bảo đảm chúng được an toàn và có tất cả những gì chúng cần. Nhưng nếu con cái quyết định không muốn vậy nữa, thì cũng tốt thôi. Hoặc nếu muốn, quý vị có thể báo cảnh sát tìm con giùm.

Chứ đừng lúc nào cũng cầu Sư Phụ làm mọi việc. Cầu gì, được nấy. Nhưng quý vị phải cân nhắc trước khi cầu. Hãy nghĩ về điều quý vị muốn. Khi đến thọ Tâm Ấn, tôi có hứa chữa bệnh cho quý vị không? Có hay không? (Dạ không.) Tôi có hứa chồng quý vị sẽ thương quý vị mãi mãi không? Có hay không? (Dạ không.) Tôi có hứa vợ quý vị sẽ không ly dị với quý vị không? Có hay không? (Dạ không.) Tôi có hứa con cái quý vị sẽ ở với quý vị mãi mãi, dũng cảm, ngoan hiền, hiếu thảo, hay không? Có không? (Dạ không.) Tôi hứa gì với quý vị? (Dạ giải thoát.) Giải thoát và về Nhà. Phải, chỉ vậy thôi. Tôi hứa giúp quý vị nhận biết Chân Ngã, nhận biết Đại Ngã của mình, nhận biết Thượng Đế. Tôi chỉ hứa có vậy thôi. Từng bước một, quý vị có nhận biết được chưa? (Dạ rồi.) Tốt. Vậy là tôi giữ lời hứa.

Quý vị làm bài tập của mình. Gia đình quý vị - không phải là chuyện của tôi. Bất kỳ vấn đề gì xảy ra trong đời sống vật chất của quý vị – không phải chuyện của tôi. Tôi chỉ muốn đưa quý vị đến nơi không có phiền não. Ngày nào còn ở đây, thì vẫn còn gặp rắc rối. Tôi chưa từng hứa với quý vị rằng sau khi thọ pháp trong kiếp này, quý vị sẽ không bao giờ gặp rắc rối, mọi chuyện an ổn, yêu thương và tĩnh lặng - không. Tôi có hứa vậy không, có nói vậy không? (Dạ không.) Không!

Khi ở trong tù, làm sao tránh khỏi không bị trói? Nếu tôi là luật sư bào chữa cho quý vị, và quý vị vốn vô tội, và tôi hứa: “Được, tôi sẽ lo ca này, rồi quý vị sẽ được phóng thích.” Nhưng trong khi tôi đang làm giấy tờ, đối mặt với công chức hành chánh và luật pháp, thì quý vị vẫn ở trong tù, đúng không? Cho tới khi công việc hoàn tất. Ở trong tù, quý vị không thể đòi hỏi: “Xe Mercedes của con đâu? Cận vệ của con đâu? Đồ điểm tâm trên giường của con đâu?” Không thể đòi hỏi những thứ này. Tôi hứa quý vị sẽ được thả ra. Vậy thì quý vị cứ đợi. Được không? (Dạ được.)

Cho nên trong thế giới này, quý vị sẽ phải chấp nhận bất cứ hoàn cảnh nào. Nếu muốn sự việc tốt đẹp hơn và nhanh hơn, thì cần thiền nhiều hơn. Quý vị làm bài tập của mình. Đừng lúc nào cũng dựa vào bà già nhỏ bé này chạy lo mấy việc vặt cho quý vị. Nếu tôi làm, giả sử tôi có thể, thì quý vị trở nên vô dụng. Hãy chấp nhận hoàn cảnh trong trại giam. Nếu người cai tù bảo quý vị: “Hôm nay đi nấu ăn”, thì mình đi nấu ăn. Nếu ông ấy bảo quý vị: “Giặt quần áo cho tất cả tù nhân”, thì mình giặt quần áo cho các tù nhân. Đừng gọi luật sư, bảo: “Nhìn đây, tôi tự do, tôi vô tội, tôi là tất cả, tôi… Bà đang thay mặt tôi làm việc, vậy tại sao tôi vẫn phải giặt giũ, lau nhà ở đây?” Ngày nào còn ở trong tù, thì quý vị vẫn phải làm những gì người cai tù sai bảo. Nếu không, sự tự do của mình sẽ bị trì hoãn, vì họ sẽ nói quý vị không tôn trọng giới thẩm quyền. Hoặc cho dù quý vị chống đối với người cai tù, quý vị sẽ vẫn ở lại đó. Luật sư sẽ không thể làm gì được nếu chẳng may quý vị gây rắc rối với cảnh sát tại đó. Hoặc nếu quý vị đánh người cai tù, thì thế là xong đời.

Chúng ta đang ở đây. Mình phải làm bất cứ gì cần thiết ở đây. Nếu phải làm việc, thì cứ làm việc. Nếu phải chăm sóc con cái, thì cứ chăm sóc con cái. Nếu con cái bỏ đi, thì báo cảnh sát để đi tìm. Nếu họ không tìm được, thì là không được. Đừng ép tôi vào bất kỳ hoàn cảnh nào. Được không? Giả sử nếu tôi làm mọi việc cho quý vị, thì quý vị là cái gì? Thây ma sống à? Người khuyết tật à, không thể suy nghĩ, phản ứng, không dùng được trí thông minh à? Quý vị sẽ làm gì? Chuyện gì cũng kêu Sư Phụ. Vậy quý vị sẽ làm gì đây? Quý vị sống để làm gì? Chỉ để ăn và ngủ thôi sao?

Hãy chấp nhận mọi hoàn cảnh như thử thách của Thượng Đế hoặc để rửa nghiệp chướng. Nếu mình mất đi thứ gì, thì sẽ được bù đắp lại thứ khác. Luôn luôn là như vậy. Chuyện gì xảy ra cũng đều có lý do. Ai cũng sẽ khuyên quý vị như vậy. Cho nên đừng quá tùy tiện hoặc hơi một tí là cầu xin từng chuyện nhỏ mà bản thân mình có thể tự lo liệu được. Nếu bị bệnh, đừng cầu Sư Phụ chữa bệnh cho mình. Hãy đi gặp bác sĩ. Trừ khi hoàn cảnh tuyệt vọng mà không thể xoay sở được, thì dĩ nhiên quý vị có thể cầu.

Nhưng tôi đã nói rồi, nếu giữ năm giới, thiên thần sẽ bảo hộ quý vị. Hãy bảo đảm những gì quý vị ăn là tinh khiết, sạch sẽ. Hãy bảo đảm là mình thiền đầy đủ. Rồi mọi hoàn cảnh sẽ chuyển hướng thành hoàn cảnh nhẹ nhàng. Chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ. Chuyển nhỏ biến thành không có. Và đó là chuyện bình thường nếu quý vị giữ giới luật, ăn thuần chay tinh khiết và siêng thiền. Hiểu không? (Dạ.) Nhiều khi, nếu quý vị không siêng thiền hoặc không giữ giới luật nghiêm chỉnh, dù chỉ một sai sót nhỏ xíu, tất cả đều được Thiên Đàng ghi sổ. Có lẽ tôi không ở đó, có lẽ không ai nhìn thấy, nhưng Thiên Đàng biết tất cả. Cho nên đừng nghĩ quý vị có thể gian lận. Nếu không thiền và không giữ giới, thì đôi khi hậu quả trở nên tệ hơn những gì đáng xảy ra. Vì Ma Vương, lực lượng phủ định trong thế giới chúng ta sống, đòi hỏi tất cả phải đối xử công bằng và chính xác cho mỗi chúng sinh trên Địa Cầu này. Cho nên, chúng ta có thể làm tất cả những gì mình muốn, nhưng phải trả giá cho việc đó.

Bây giờ, giả sử chúng ta đã làm mọi việc rồi, tọa thiền tinh tấn, mà rồi vẫn có chuyện xảy ra cho mình. Thì cứ để tự nhiên. Đó là trả nợ cho nghiệp chướng từ tiền kiếp, để chúng ta được tự do. Dù chỉ một chút xíu, chúng ta vẫn phải trả, để có thể trở nên sạch sẽ và thăng hoa. Nhiều khi gặp chút rắc rối, hoặc có chuyện gì quấy rầy, nhưng sau đó chúng ta sẽ lên đẳng cấp cao hơn.

Đừng đánh đổi công đức tu hành chỉ cho một chút thoải mái trong thế giới này. Hơi thở, mạng sống, ngày tháng của quý vị trên Địa Cầu này rất quý báu. Hãy dùng nó hợp lý để khi đi lên, mình sẽ mỉm cười. “Ồ, mình đã gắng hết sức tu hành. Mình ở đúng chỗ mình đáng được hưởng.” Đừng lưu luyến tất cả những cám dỗ nhỏ nhoi này trong thế giới này và chút thoải mái trong đời, rồi bỏ lỡ cơ hội tu hành để lên đẳng cấp cao hơn. Lực lượng Minh Sư có thể gia trì quý vị, nhưng nếu mình chỉ dùng cho bất cứ gì khác, nếu lạm dụng lực lượng này chỉ để cho chút lợi lộc hoặc chút thú vui trần tục, thì mình sẽ mất lực lượng đó. Rồi sau khi vãng sinh, mình sẽ ở nơi nào đó, có lẽ cảnh giới A-tu-la, hoặc cảnh giới Thứ Hai hay cảnh giới Thứ Ba, thấy những đồng tu khác bay vượt qua. Rồi quý vị sẽ thấy hối tiếc là đáng lẽ mình không nên bám víu quá nhiều vào thế giới này.

Khi đến gặp tôi để thọ Tâm Ấn, quý vị đến vì Thượng Đế, không phải sao? Quý vị đến vì giải thoát tâm linh với đẳng cấp cao nhất có thể đạt, đúng không? Hay quý vị đến vì muốn con gái, con trai thi đậu, để con gái lấy được người chồng điển trai mặc dù con mình xấu đến nỗi chẳng ai thèm dòm, hả? Nếu quý vị đến vì những mục đích trần tục đó, thì xin lỗi, quan niệm đó sai lầm rồi. Quý vị phải thay đổi đi.

Nếu có ai bỏ nhà ra đi, thì mình hãy kiểm thảo xem bản thân mình có gì sai. Nếu thật tình bản thân mình không làm gì sai, thì không sao, có lẽ thời điểm đã đến. Nhân quả đã được xóa, để hai người có thể rời nhau êm thắm. Thì hãy vui vẻ, dành nhiều thời gian để thiền.

Đừng lưu luyến những gì không còn là của mình. Nó chưa bao giờ là của mình, bất cứ gì trên Địa Cầu này. Không có gì hết. Quý vị có mang theo bất cứ cái gì đến thế gian này không? (Dạ không.) Ờ. Vậy tại sao quý vị lại muốn cái gì cơ chứ? Cho dù là quý vị sinh con trong đời này, quý vị cũng đã ăn cho mập hai mươi năm đầu, trước khi sinh con. Thí dụ vậy. Và rồi có bao nhiêu người đã phải chạy quanh lo cho mình? Bác sĩ, y tá, nhân viên y khoa, y dược, thời gian. Thức dậy nửa đêm để đỡ đẻ, dỗ dành mình, kiểm tra sau khi mình sinh ra, kiểm tra sau khi em bé ra đời, kiểm tra khi em bé lớn lên. Bao nhiêu người đã giúp đỡ quý vị rồi? Vậy có gì thật sự của mình hay không? Quý vị mang nợ những người này. Và cả chính phủ nữa. Và tất cả những người cùng đóng thuế với quý vị. Hoặc có lẽ quý vị ngay cả không có đóng thuế, nhưng quý vị dùng bệnh viện, dùng dịch vụ của bác sĩ, dùng thuốc men miễn phí, tất cả mọi thứ. Quý vị có bao giờ nghĩ đến điều đó không? Mà lại nghĩ mình đã mang cái gì đó vào thế giới này mà có quyền bám chặt lấy, mà nghĩ đó là của mình rồi cứ giữ hoài giữ mãi hay sao? Không đâu! Ðặc biệt nếu quý vị đã khai ngộ, dù chỉ một chút khai ngộ, tùy theo nhân quả, quý vị cũng phải biết rằng mình không sở hữu bất cứ gì trên Địa Cầu này. Chúng ta nợ rất nhiều.

Vậy hãy cố làm những việc nhân đức hơn, và biết ơn nhiều hơn đối với thế giới, đối với người chung quanh, đồng tu cũng như không đồng tu. Không có họ, quý vị không thể sống sót. Không có nông dân, quý vị không có gì để ăn. Thậm chí nếu không có người dọn rác, nhà của mình sẽ bừa bãi và mình sẽ bị bệnh. Nhân viên dọn rác, họ làm công việc nguy hiểm hơn bất cứ nghề nào khác, một trong những nghề nguy hiểm nhất mặc dù trông không thấy giống gì hết. Việc này không những chỉ dơ bẩn mà còn nguy hiểm nữa. Nhiều khi có gì đó nổ tung. Họ thậm chí không biết đã chạm vào vật gì. Nghiên cứu cho thấy họ đang làm công việc nguy hiểm hơn gấp năm – hoặc gấp nhiều lần – thậm chí so với nghề cảnh sát và lính cứu hỏa. Thậm chí nông dân, siêu thị, những người bán hàng cho quý vị, hiệu thuốc tây, đủ loại người, mà chúng ta nợ rất nhiều để sinh tồn. Cho nên, ngay cả chút ít thiền định cũng không đủ để đền đáp lòng tốt của họ, thậm chí không đủ để chia sẻ công đức với mọi người.

Đừng nghĩ rằng mình là nhân vật nào đó, chỉ vì mình là người tu Pháp môn Quán Âm, làm chút ít việc thiện chỗ này chỗ kia… theo chỉ thị của tôi, rồi cảm thấy mình là quan trọng. Hãy luôn nghĩ mình không là ai hết. Hiểu chứ? Sống bất cứ nơi đâu, làm bất cứ công việc gì. Chúng ta phải tu hành nhiều hơn và tự kiểm thảo nhiều hơn nữa. Đừng lúc nào cũng tránh xa khó khăn và công việc khó nhọc hay hoàn cảnh khắc nghiệt. Chỉ vì máy lạnh mở quá lạnh và quý vị phải ở chung phòng với quá nhiều người. Chỉ cần mặc thêm áo, hoặc ra ngủ ngoài trời. Ngoài đó không có máy lạnh. Tôi cũng không thích máy lạnh. Tôi phải nói là tôi hiểu, tôi hiểu rất rõ. Nhưng ở nhà, tôi phải ngăn phòng ra. Ngay cả hang động, tôi cũng ngăn làm hai. Nửa bên ngoài dành cho chó, họ có máy lạnh. Nửa bên trong không có máy lạnh. Tôi treo màn ở giữa. Nếu phải đi ra ngoài với họ, thì trước tiên tôi sẽ tắt ngay máy lạnh để kiểm tra mọi thứ, rồi bật máy lạnh lên trở lại cho họ. Vì nếu đột nhiên mở máy quá lạnh, tôi cũng chịu không nổi. Tôi hiểu điều đó. Nhưng chuyện này dễ lo, không phải sao?

Chúng ta phải huấn luyện mình quen với hoàn cảnh, phản ứng nhanh. Nếu lạnh, thì mặc thêm áo hoặc… Tôi dạy quý vị mọi điều. Quý vị cũng có thể lấy chai cho nước nóng vào và ôm cho ấm. Tôi làm vậy đó. Và máy lạnh, quý vị có thể xoay hướng gió lên trên để máy không thổi thẳng vào mình. Và điều chỉnh nhiệt độ ở mức thích hợp.

Tôi không có ý nói quý vị là người xấu. Quý vị ăn chay, ngồi thiền. Tôi không có ý nói ai há. Ý tôi nói, bất cứ ai đã thọ Tâm Ấn đều là người tốt. Điều này hoàn toàn đúng. Nhưng quý vị phải tiến thêm một bước nữa. Quý vị không những chỉ làm người tốt thôi, mà còn phải làm việc tốt và chăm sóc người khác, như vậy họ cũng trở thành người tốt. Đừng chỉ ngồi đó, luôn luôn cầu nguyện xin Sư Phụ gia trì, hoặc nếu hoàn cảnh không thoải mái, thì bỏ đi. Đó không phải là tình thương. Rồi thậm chí… Dĩ nhiên, tôi cố gắng chăm sóc tất cả, nhưng quý vị cũng có bổn phận tự chăm sóc mình, phải không? Tất cả quý vị.

Đừng luôn luôn cầu xin lực lượng Sư Phụ làm việc này việc nọ cho mình. Đó là lạm dụng lực lượng, khi mình không cần. Khẩn cấp thôi, nha? Khi quý vị không thể làm gì hơn, thì được. Nhưng nếu có thể, thì trước tiên hãy dùng trí óc. Dùng chỉ số thông minh (IQ), huấn luyện nó để ngày càng thông minh hơn, phản ứng nhanh hơn với mọi trường hợp xảy ra. Lỡ ngày nào đó quý vị phải giúp đỡ người khác. Không phải tất cả đều về mình, mà về mọi người ở quanh mình và mọi người không ở quanh mình.

Trước tiên phải huấn luyện thành người tốt và có khả năng, để có lẽ ngày nào đó mình có thể giúp người khác. Đừng lúc nào cũng ngồi đó như em bé đợi mẹ. Cho dù quý vị đã bị cưng chiều hư, thì cũng phải chuẩn bị để thăng hoa bản thân thành một chúng sinh hết sức cao thượng, một người biết hy sinh. Nhưng tôi không yêu cầu quý vị làm gì ghê gớm. Hy sinh, quên mình - nói về chuyện đó thì thật đáng buồn cười. Ðiều này không đáng dùng chữ đó. Ý tôi là quý vị cũng phải cố thích nghi với hoàn cảnh. Thay vào đó, cố giúp người khác.
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android