Quý vị thấy đó, chiến tranh chia rẽ con người. Đó là điều đau buồn, biết không? (Dạ, thưa Sư Phụ.) Hiện tại Ukraine và Nga cũng vậy. Cho dù họ không chia cách về thể xác, thể chất, nhưng họ chia rẽ trong ý thức hệ. Nghĩa là trong lý tưởng của họ. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Ờ, đó là lý do người cha thậm chí nói với con trai mình, “Mày là kẻ phản quốc. Mày phải bị bắn trước.” Thấy không? Ngay cả không ở trong chiến trận, mà người cha cũng muốn bắn con trai của mình rồi.
Được rồi, nghe này, chúng ta đọc truyện nha. Một truyện thôi. Lần trước tôi có hứa rồi. (Cảm ơn Sư Phụ.) Truyện này cũng nằm trong quyển Truyện Dân Gian Do Thái. Tôi thích bởi vì truyện đơn giản. (Dạ.) Dù sao, tôi cũng thích truyện. Từ khi còn nhỏ, tôi đã thích truyện rồi. Quý vị biết mà, truyện rất thú vị, (Dạ, đúng vậy, thưa Sư Phụ.) hào hứng và có thể nâng mình ra khỏi tâm trạng đôi chút. (Dạ đúng.) Làm mình cười, làm mình khóc, và giúp mình thoát khỏi đời sống nhàm chán trong chốc lát. (Dạ.) Truyện này có tựa đề là “Hai Người Bạn.”
“Tại thị trấn nọ, từng có hai người bạn mà tình bằng hữu kỳ lạ của họ được mọi người biết tới. Thuở đó, xảy ra chiến tranh giữa hai vương quốc, (Ồ. Dạ.) cả hai người bạn bị quân đội của hai ông vua khác nhau bắt giam.” (Dạ, thưa Sư Phụ.)
Giống như trong thời hiện đại, người bạn Ukraine bị Nga bắt giam, (Dạ đúng.) trong thời bây giờ. (Dạ.) Và người bạn Nga bị chính phủ hay quân đội Ukraine cầm tù. Có xảy ra. (Dạ đúng.)
Quý vị thấy đó, chiến tranh chia rẽ con người. Đó là điều đau buồn, biết không? (Dạ, thưa Sư Phụ.) Hiện tại Ukraine và Nga cũng vậy. Cho dù họ không chia cách về thể xác, thể chất, nhưng họ chia rẽ trong ý thức hệ. Nghĩa là trong lý tưởng của họ. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Ờ, đó là lý do người cha thậm chí nói với con trai mình, “Mày là kẻ phản quốc. Mày phải bị bắn trước.” Thấy không? Ngay cả không ở trong chiến trận, mà người cha cũng muốn bắn con trai của mình rồi. Hoặc muốn con mình bị bắn chết. Và bà mẹ tranh cãi với con gái mình v.v. Và bạn bè không còn nghe nhau nữa. Cắt đứt. (Dạ đúng.) Bởi vì họ không thể tin những gì mà người bạn kia nói. (Dạ.) Người bạn kia đang ở chiến trường. (Dạ, Sư Phụ. Dạ.) Cũng chứng kiến mọi sự tàn bạo và phá hoại, nhưng người bạn ở Nga không nhìn thấy gì hết. Chỉ thấy như binh lính Nga đi tặng chăn mền và thực phẩm cho người Ukraine và đi đến đó chỉ để giải trừ phát xít hay là… Gì nữa? (Quốc xã.) Quốc xã.
“Rồi, cả hai người họ ở trong tù, trong nước của kẻ thù. Mỗi người một nước. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Sau đó, sau một thời gian, một trong hai người được tự do; người bạn này đi tới kinh đô của vương quốc kia.” Không phải nước của anh ta, nhé? Nước kia. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Nơi gọi là kinh thành của kẻ thù “để thăm người bạn thương mến của mình.” Có lẽ anh ta không biết là bạn mình đang ở trong tù. (Ôi Trời ơi.) “Anh đi đến đó, giống như mọi khi.
Nhà vua nơi đó nghe nói có kẻ từ vùng đất thù nghịch đến, đến nước của ông, bèn xem kẻ đó là gián điệp. (Ồ.) và hạ lệnh bắt anh ta đem giết. (Ôi chao.) Phải, dĩ nhiên rồi, Lập tức thuộc hạ của nhà vua túm lấy anh ta, lôi ra pháp trường. (Dạ.) Trên đường ra pháp trường, người sắp bị xử trảm này có một thỉnh cầu. Anh ta nói, ‘Làm ơn…’ Anh thỉnh cầu được được yết kiến nhà vua, bởi vì anh ta có một điều, rất quan trọng, muốn nói với vua. Bởi vì đó là nguyện vọng cuối cùng của kẻ sắp chết, (Dạ.) nên người của vua đã đưa anh ta đến gặp vua.
Và anh ta phủ phục dưới chân vua, cầu xin được tạm hoãn buổi xét xử. Vua hỏi, ‘Nhưng tại sao? Nếu ta chấp nhận, ngươi được lợi ích gì? Anh ta cầu xin, ‘Tâu bệ hạ, trước khi đi sang đây tôi là một vương giả nổi tiếng tại thị trấn tôi sinh sống. Nhưng tất cả hàng hóa và tiền của tôi đều nằm trong tay của tất cả các chủ tiệm, mà tôi đã cho họ mua chịu hay cho mắc nợ. Họ chưa trả tiền. Tôi cũng đã cho họ vay tiền. Nhưng tôi chưa hề buộc họ phải lập giấy nợ. Nếu bây giờ bệ hạ giết tôi, vợ con của tôi sẽ lâm vào cảnh đói khát. Họ sẽ không biết phải làm gì, bởi vì họ không biết tôi đã đưa tiền cho ai, hay tôi đã cho ai mua chịu, hay tôi đã cho ai mượn tiền. Và cho dù vợ con tôi có biết thì họ cũng không có cách nào để chứng minh điều đó, chứng minh rằng cô ấy là vợ tôi, hay bất cứ điều gì. Vì vậy, thưa bệ hạ, tôi mong bệ hạ rủ lòng thương xót. Trước khi hành quyết, xin cho tôi về nhà một thời gian. Chỉ một thời gian ngắn thôi. Sau đó tôi sẽ thu tất cả tiền nợ, để gia đình tôi có điều kiện tiếp tục sinh tồn sau khi tôi chết và ra đi mãi mãi.’” Nghĩa là sau khi anh ta rời thế gian (Dạ.) và không bao giờ quay lại.
“Nhà vua lại hỏi anh ta, ‘Nhưng làm sao ta biết chắc ngươi sẽ quay lại đây? Ngươi đang yêu cầu một điều không thể [thực hiện]. Bởi vì ngươi yêu cầu ta phải tin tưởng một người có án tử hình, để ta nên cho ngươi đi. Và rồi ngươi sẽ quay lại đây để bị giết sao? Ai mà tin cho được? Ngươi đang nói cái gì vậy?’” Nhưng nhà vua cũng không ác lắm. (Dạ.) Ông có lòng kiên nhẫn, và ông không phất tay ngay lập tức và nói, “Đưa tên này ra ngoài xử trảm.” (Dạ.) Ông kiên nhẫn và nói chuyện tử tế.
“Rồi, người tù nhân nói, người sắp bị chết nói, ‘Tâu bệ hạ, trong kinh thành của ngài, tôi có một người bạn chắc chắn sẽ sẵn lòng đảm bảo rằng tôi sẽ quay lại. (Dạ đúng.) Anh ấy sẽ bảo đảm rằng tôi sẽ quay lại. Một thần dân của ngài.’ Và ngay lập tức nhà vua ra lệnh cho người đó đến trước mặt ông.
Và rồi, dĩ nhiên, anh ấy đến. Và nhà vua hỏi người bạn mới đến này, ‘Này, ngươi có sẵn lòng bảo lãnh cho người này, người đã bị kết án tử hình không? Anh ta muốn quay trở về nhà một thời gian ngắn để sắp xếp công việc. Nếu anh ta không trở lại để bị hành quyết đúng thời hạn, ngươi có chịu chết thay anh ta không?’ Người bạn nói, ‘Tâu Bệ hạ, tôi rất sẵn lòng thay thế cho người bạn của tôi đây. Nếu anh ta không trở lại đúng ngày bệ hạ ra lệnh, tôi chấp nhận chết thay cho anh ta.’ (Ôi chao.) Sau khi nghe vậy, vua để người bị kết án tử hình về nhà một tháng. (Ôi, mừng quá.)
Và trong lúc này, vua… dĩ nhiên vua giam cầm người bạn của anh ta, (Dạ.) và nghĩ, ‘Ta thực sự muốn thấy trên đời có sự lạ là một người sẵn sàng thế mạng cho bạn bè! Chuyện như vậy có thật không?’
Sau ba mươi ngày, thời hạn đã đến. Sau ba mươi ngày, không thấy bóng dáng người bạn, (Ôi không.) người đã bị kết án tử hình. Người mà đã đi về nhà, (Dạ, thưa Sư Phụ.) không thấy bóng dáng anh ta đâu. (Ôi.) Mặt trời sắp lặn. Nhà vua ra lệnh đưa con tin, người bạn, (Dạ.) người bạn kia từ nhà giam, mang anh ta ra ngoài để xử trảm. (Ồ.)
Đúng lúc lưỡi rìu kê vào cổ con tin, sắp sửa vung lên để chém xuống chặt đầu của tù nhân đó, thì mọi người nghe thấy tiếng hô rất to vang lên khắp nơi trong kinh thành, rằng người bị kết án tử hình đã ở đây, đã quay trở lại.” (Ôi chao.) Có lẽ anh ta đã nhờ mọi người hãy hét to giùm anh ta, (Ồ. Dạ.) vì anh ta chưa đến đó kịp. “Sau đó ngay lập tức, người này, người trước đó được hoãn tử hình, lập tức tới trình diện trước nhà vua rồi hối hả chạy đến nơi hành hình, nơi sẽ diễn ra hành quyết. Vào giây phút đó, anh ta giật chiếc rìu đang kề trên cổ của người bạn và đặt lên cổ của mình. (Chao ơi!) Nhưng người bạn kia đã chụp lại. (Ồ.) Cả hai người bắt đầu giằng co, vật lộn nhau, quyết tâm giành lấy chiếc rìu cho chính họ.” (Chao ơi.)