Nhiều Minh Sư trí huệ, từ bi đến rồi đi, đến rồi đi. Thế mà con người vẫn còn trong giai đoạn này. (Dạ, Sư Phụ.) Và càng phát triển về mặt kỹ thuật hay vật chất, con người càng trở nên kiêu ngạo hơn, và càng vô minh hơn, bên trong thế giới bé nhỏ của riêng họ. Đúng ra, sự phát triển kỹ thuật phải là rất lợi ích cho chúng ta. (Dạ.) Bởi vì không cần đi đâu hết, chúng ta cũng có thể nghe thấy các bậc hiền nhân dạy bảo, hoặc đọc sách của chư thánh. (Dạ đúng vậy.) Nhưng họ không áp dụng, không dùng sự thuận lợi đó để phát triển chính họ.
Chỉ có điều thật khó để sống trên thế giới này khi mình biết quá nhiều về những thế giới khác. (Dạ, Sư Phụ.) Cũng giống như những người có trải nghiệm cận tử, họ đi đến Thiên Đàng Đẳng cấp A-tu-la, và họ khóc khi quay về [trần gian]. Họ không bao giờ muốn quay lại. (Dạ đúng, thưa Sư Phụ.) Họ quay về, và họ cứ khóc mãi. Thật khó cho họ sống ở thế giới này sau khi biết về Thiên Đàng. (Dạ.) Mà đây chỉ là Thiên Đàng nhỏ, Thiên Đàng thấp thôi đó, như Thành phố A-tu-la mà quý vị đã xem trong phim. (Dạ.) Thậm chí không phải Thiên Đàng cao.
Và Ngài Babaji, ở Ấn Độ, (Dạ.) Ngài sống ở giữa Cõi A-tu-la và Địa Cầu. Do đó, Ngài có thể đến rồi đi, đến rồi đi. (À.) Có khi người ta nhìn thấy Ngài, có khi không, mặc dù Ngài đang ở trước mặt họ. Bởi vì đôi khi Ngài ở trong cõi A-tu-la, nên thân thể Ngài vô hình. (Dạ đúng.) Và khi Ngài hiện ra hoặc Ngài muốn thị hiện vào cõi giới vật chất, bằng thân thể vật chất, thì người ta có thể thấy Ngài. (Dạ đúng.) Đó là Ngài Babaji bằng xương bằng thịt mà Sư Phụ của Yogananda đã thấy (Dạ, thưa Sư Phụ.) và đã tu học với Ngài. Ờ, như vậy đó.
Ồ, tôi đã trả lời câu hỏi của quý vị chưa? (Dạ rồi, thưa Sư Phụ, Xin cảm ơn Sư Phụ.) Quý vị có thể viết một khẩu hiệu và để trước máy tính của mình hoặc trên tường, hoặc trần nhà phía trên giường của mình, viết, “Không phải tôi.” (Dạ.) “Không biết.” “Không biết gì cả.” Thực sự là như vậy. (Dạ, thưa Sư Phụ. Cảm ơn Sư Phụ.)
Vậy nhé? Còn câu hỏi nào khác không? Nhưng đó là một câu hỏi rất hay. Quý vị rất khiêm nhường để thậm chí nhận ra là mình có ngã chấp. Cảm ơn quý vị. Tôi tưởng quý vị không biết là mình có ngã chấp chứ. Tôi cứ nhắc quý vị hoài. (Dạ, vâng, Ngài nhắc mãi ạ.) Tôi cứ nhắc quý vị hoài và điều đó đau cho cả hai chúng ta. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Cảm tạ Thượng Đế là bây giờ quý vị đã trưởng thành hơn về mặt tâm linh, bằng không, quý vị đã bỏ đi rồi. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Cảm ơn quý vị vì điều đó. Quý vị đã tiến bộ, đã trưởng thành và tôi rất vui. (Bây giờ ngã chấp của con lại nổi lên.) Anh bảo ngã chấp, “Phải ngoan, nếu không ta sẽ cắt đứt với ngươi.” (Dạ, thưa Sư Phụ.) “Không liên lạc với ngươi nữa.” (Dạ, thưa Sư Phụ.) Nói thế nào? Khai trừ.
Không giao tiếp với ngã chấp nữa, cắt đứt, từ bỏ nó. (Dạ.) Khai trừ nó. Nói về ngã chấp, thật ra nó rất nguy hiểm, chứ không bình thường đâu. Bởi vì đôi khi quý vị biết điều đó đúng, nhưng nếu ngã chấp quý vị quá lớn, thì quý vị không làm điều đó, rồi quý vị thậm chí có thể hại chính mình, trong những hoàn cảnh khác nhau, mức độ khác nhau, hoặc cách khác nhau. Nhiều người, vì điều đó mà họ mất mạng.
Cũng giống như Ca-na-an, con trai của Nô-ê. Mặc dù anh ta biết rằng lên con thuyền mà Nô-ê đã đóng, thì an toàn hơn, nhưng anh ta không lên. Chỉ vì anh ta có thói quen luôn chống lại cha mình. Luôn tranh cãi với cha, luôn luôn không muốn dẹp bỏ ngã chấp của mình để nghe lời cha. Nên đã trở thành thói quen. Vì vậy, ngay cả trong hoàn cảnh thập tử nhất sinh như thế, anh ta vẫn không nhượng bộ. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Anh ta không muốn thua. Anh ta không muốn để cha anh thắng và nói, “Ta bảo con rồi mà.” Anh ta không thể đánh mất ngã chấp, sự kiêu hãnh, kiêu ngạo của mình mà trèo lên thuyền để tự cứu mình, trong cơn đại hồng thủy như vậy, toàn là nước và sóng gió, trong hoàn cảnh đó.
Và câu chuyện về bà hoàng hậu, bởi vì ngã chấp, bà đã giết con trai bà. (Dạ.) Nếu bà là một người bình thường, chẳng hạn như một người ăn xin, thì bà sẽ không la hét hoặc nổi nóng như thế với người lạ. (Dạ hiểu.) Nhưng vì bà là hoàng hậu, làm sao có ai dám, không hạ mình và biết ơn, hoặc cúi đầu hoặc quỳ lạy trước mặt hoàng hậu. Nhất là khi hoàng hậu rộng lượng và tử tế như thế. (Dạ đúng.) Mình phải nên khiêm tốn hơn và nói, “Ồ, xin đa tạ hoàng hậu một nghìn lần.” Ví dụ như vậy. Như thế cũng còn chưa đủ cho bản ngã của hoàng hậu, huống chi chẳng những không nói như vậy, mà lại nói như thể nói với người vô danh tiểu tốt.
Như, “Dù bà làm gì cũng chỉ là làm cho bà mà thôi.” (Dạ, thưa Sư Phụ.) Bà lão ăn xin đó nói câu đó không có ý xúc phạm hay gì cả, bà chỉ biết đó là sự thật. Và để đáp lại lòng tốt của người nào đã tặng gì đó cho bà lão, thì bà lão muốn nhắc họ về điều đó, về sự thật. Nhưng họ không cảm kích. Đó là lời khuyên tốt nhất mà bà lão có thể đưa ra. (Dạ hiểu.)
Nếu hoàng hậu nghe lời bà lão, hoặc ít nhất, bỏ qua hoặc suy nghĩ về lời nói đó, thì hoàng hậu đã không mất con trai đầu lòng, thái tử của bà. Và bà cũng suýt mất mạng, bà ngã quỵ. (Dạ.) Nếu bà không phải là hoàng hậu và nhờ địa vị đó bà có nhiều ngự y giỏi, và nổi tiếng xung quanh bà ngay lúc đó, thì bà cũng đã chết rồi. (Dạ, đúng vậy.) Biết đâu được, như cơn đau tim hay gì đó? Và không thể chữa được. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Hoặc chỉ ngã quỵ và rồi không bao giờ tỉnh lại nữa. Nếu bà không phải là hoàng hậu, thì bà đã không tức giận đến như thế. Và bà sẽ không quá kiêu hãnh rằng mình rộng lượng và tử tế, bởi vì bà không có khả năng.
Nhưng vì bà là hoàng hậu, nên bà có điều kiện, có quá nhiều thức ăn để cho bà lão ăn xin, nên bà cảm thấy rất kiêu hãnh. (Dạ, đúng vậy ạ.) Và bà nghĩ rằng bà lão ăn xin sẽ rất, rất khiêm tốn biết ơn và không ngừng cảm ơn mình. Nhưng ngược lại, bà lão ăn xin không làm thế. Bà lão ăn xin báo ơn bằng những gì tốt nhất mà bà biết. Lời khuyên tốt nhất. Nhưng hoàng hậu quá kiêu ngạo.
Thấy đó, ngã chấp có thể giết người. (Dạ, đúng vậy.) Lẽ ra sự việc có thể ít bi thảm hơn nếu hoàng hậu tự giết mình, hoặc bị chết bởi thuốc độc, hay bất cứ lý do gì; rằng chính bà chết. Nhưng không, đây còn bi thảm hơn, vì bà đã giết con trai mình. (Dạ phải.) Ồ, điều này còn đau đớn hơn nhiều, rằng bà là người gây ra cái chết của con trai mình. (Vâng, cảm thấy tội lỗi hơn.) Và lại là thái tử.
Biết không, cha mẹ, họ thương con đầu lòng nhất. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Nhưng tôi là con giữa, nên tôi tự đứng lên bênh vực chính mình. Dẫu sao, con giữa thường bị bỏ lơ. Bởi vì người ta nói, con đầu lòng, ôi, họ rất thương con đầu lòng. Con giữa, họ mệt mỏi, nên họ nghỉ ngơi, hoặc để nó tự sống, hoặc để Thượng Đế chăm sóc nó. Và họ cũng rất thương con út. (Dạ phải.) Họ nói câu đó ở nhiều quốc gia, cũng nói ở Âu Lạc (Việt Nam).
Cho nên, ngã chấp này rất độc hại. Nó rất nguy hiểm. (Dạ.) Vì vậy, càng khiêm tốn, thì càng an toàn hơn để sống trên thế giới này, hoặc để đạt được bất cứ điều gì. Bà lão ăn xin vừa nghèo vừa già. Đúng ra bà lão biết điều đó, chứ không phải là bà không biết. Nhưng bà muốn đền đáp lòng tốt của người khác bằng lời khuyên quý giá này. Tiếc thay là họ không biết, nhưng bà lão vẫn phải làm những gì bà phải làm; như là phải báo ân cho người ta với điều tốt nhất mà bà biết. Bà cũng biết sự nguy hiểm; bà biết rằng người ta đòi hỏi, mong đợi bà tỏ lòng biết ơn. (Dạ.) Nhưng bà lão không làm vậy bởi vì điều đó không có giá trị đủ. Thậm chí có thể còn làm ngã chấp của họ nổi lên thêm. (Dạ.)
Bởi vì nếu bà lão này không sáng suốt, bà đã không nói vậy. Bà đã không nói, “Dù bà làm gì thì cũng chỉ làm cho chính bà mà thôi.” (Dạ hiểu.) Bà quá sáng suốt, chỉ là một người ăn xin, như là một tu sĩ khất thực hay gì đó, không phải bà không sống được nếu không đi xin. (Dạ, Sư Phụ.) Bà đi ăn xin để có nhiều thời gian hơn cho những việc khác, như thiền định hoặc cầu nguyện bí mật, không ai biết được. Thành ra bà mới thốt ra lời khuyên sáng suốt như thế; đó là món quà quý báu. (Dạ đúng.) Không phải là món quà vật chất, mà là một món quà quý giá. Tiếc thay, con người quá ngu muội, (Dạ, thưa Sư Phụ.) vô minh và kiêu ngạo, thành ra họ không hiểu câu đó. Nhưng bà lão vẫn tiếp tục nói cùng một câu. Vì đó là điều tốt nhất mà bà biết, là món quà tốt nhất cho tha nhân, nếu có ai nghe theo thì chính họ được lợi ích. Nhưng bà cứ nói với mấy cái tai điếc. (Dạ, thưa Sư Phụ.)
Truyện này tương tự như nhiều Minh Sư, các Ngài biết hầu như vô vọng và vô ích, nhưng các Ngài vẫn cố gắng hết sức bởi vì các Ngài biết đó là điều tốt nhất mà các Ngài có thể ban tặng. (Dạ, đúng vậy.) Bởi vì nếu quý vị cho ai đó tiền hoặc thức ăn hoặc nhà cửa, hay bất cứ thứ gì, những thứ này có khi không lâu bền. Nhà cửa có thể tan tành, bị hư hoại, bởi hỏa hoạn hoặc lũ lụt hoặc bão tố. Bất cứ gì cũng có thể phá hủy nó. (Dạ, đúng vậy.) Tiền, họ có thể mất, (Dạ đúng.) hoặc họ có thể mua một số thứ có hại hoặc thức ăn độc rồi bị ngộ độc mà chết. Và [tiền] sẽ không tồn tại mãi mãi. Nhưng lời khuyên sáng suốt, lời khuyên khôn ngoan tồn tại mãi, dĩ nhiên nếu họ có thể tiêu hóa, nếu họ có thể hiểu. Nhưng thường thì lời khuyên khôn ngoan không được để ý đến. (Dạ, thật không may là vậy.) Thật không may, thế giới này là như thế.
Nhiều Minh Sư trí huệ, từ bi đến rồi đi, đến rồi đi. Thế mà con người vẫn còn trong giai đoạn này. (Dạ, Sư Phụ.) Và càng phát triển về mặt kỹ thuật hay vật chất, con người càng trở nên kiêu ngạo hơn, và càng vô minh hơn, bên trong thế giới bé nhỏ của riêng họ. Đúng ra, sự phát triển kỹ thuật phải là rất lợi ích cho chúng ta. (Dạ.) Bởi vì không cần đi đâu hết, chúng ta cũng có thể nghe thấy các bậc hiền nhân dạy bảo, hoặc đọc sách của chư thánh. (Dạ đúng vậy.) Nhưng họ không áp dụng, không dùng sự thuận lợi đó để phát triển chính họ. Họ chỉ dùng nó, như… ngày nay chúng ta có internet công nghệ cao và mọi thứ - họ chỉ sử dụng nó cho giải trí, cho thú vui nhỏ bé, hoặc cho những mục đích ích kỷ. Họ không dùng nó để tìm kiếm cái gì đó lớn lao hơn cuộc sống. Thành ra họ đánh mất sinh mạng của họ, bây giờ nhiều người đang mất đi sinh mạng của họ, (Dạ, thưa Sư Phụ.) và sẽ tiếp tục mất đi.
Nhiều biến thể mới đang xuất hiện. Quý vị biết điều đó, phải không? (Dạ biết, thưa Sư Phụ.) Tôi chỉ đọc tin tức, và thấy thật khủng khiếp. Và nhiều thứ kỳ lạ khác, như họ vừa tìm thấy một siêu bọ, lần đầu tiên xuất hiện tại Hoa Kỳ. (Ồ.) Tất cả những thuốc kháng sinh không ăn thua gì hết. Vậy là kháng sinh hết xài rồi. (Ồ.) Ờ, trừ khi họ tìm ra thuốc gì mới. Tôi chưa biết. Nhưng hiện tại, siêu bọ này kháng lại tất cả thuốc kháng sinh. Không gì có thể làm hại nó. (Trời ơi.)