Cho nên, mọi người nên quan tâm đến thế giới của chúng ta hơn. Chúng ta đã có rất nhiều vấn đề rồi: đại dịch và an ninh, cũng như lạm phát, thiếu lương thực, và đủ thứ vấn đề. Mọi người hãy làm việc hiệu quả hơn, sáng tạo hơn và có thái độ giúp đỡ hơn để nâng cao thế giới, nâng cao tinh thần của mọi người và của chính mình. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Đừng hạ người ta xuống, đừng làm giảm giá trị của người ta, nhất là một vị tân vương, và là vị vua mồ côi vừa mất cha mẹ sau khi họ đã ở bên ông suốt bao năm qua.
Ông là con người và ông chỉ là một người – chỉ là một vị vua. (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Vì vậy, mọi người nên có thái độ ủng hộ và cảm thông hơn. Thậm chí, có thể nói bao dung hơn, tha thứ hơn, thấu hiểu hơn cho một người đang cố gắng hết sức mình. Ông không là một bạo chúa và ông không là một vị vua tệ. Ông không là gì xấu cả. Ông tốt. Ông tốt như thế là được rồi. Vì vậy, mọi người nên ủng hộ ông. Để ông yên. Để ông có thời gian, có không gian hầu làm việc của mình tốt nhất có thể.
Tôi bảo quý vị rồi, thế thì họ có muốn Putin làm vua không? Và, ở Nga, nếu quý vị ném trứng như vậy, tôi không biết quý vị sẽ đi đâu sau đó – nếu quý vị ném trứng vào Putin. Tôi không biết đầu quý vị sẽ đi đâu, thân quý vị sẽ đi đâu. (Dạ, thật vậy.)
Cho nên, mọi người nên quan tâm đến thế giới của chúng ta hơn. Chúng ta đã có rất nhiều vấn đề rồi: đại dịch và an ninh, cũng như lạm phát, thiếu lương thực, và đủ thứ vấn đề. Mọi người hãy làm việc hiệu quả hơn, sáng tạo hơn và có thái độ giúp đỡ hơn để nâng cao thế giới, nâng cao tinh thần của mọi người và của chính mình. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Đừng hạ người ta xuống, đừng làm giảm giá trị của người ta, nhất là một vị tân vương, và là vị vua mồ côi vừa mất cha mẹ sau khi họ đã ở bên ông suốt bao năm qua. (Dạ, thưa Sư Phụ. Vâng.)
Tôi không biết là có vị vua nào hay bất kỳ ai có thể xử lý công việc của mình tốt hơn Vua Charles hay không… (Dạ.) thường xuyên gặp rất nhiều người – người nước ngoài, các nhà ngoại giao và tổng thống nước ngoài. [Ông] phải luôn luôn tốt, phải mỉm cười. Dù hôm đó không cảm thấy ổn, không cảm thấy khỏe đi nữa. Mọi thứ không phải lúc nào cũng suôn sẻ, kể cả với Vua, với bất kỳ ai. Mỗi ngày chúng ta cũng có thể có một ngày xấu. (Dạ, thưa Sư Phụ.)
Tôi chỉ có thể nói thế thôi, nhưng dù sao tôi là ai mà bảo người dân Anh phải làm gì? Tôi chỉ hy vọng họ suy xét rằng một vị vua không thể làm mọi điều theo ý muốn của mọi người, vì dù sao mọi người đều có quan điểm khác nhau, kỳ vọng khác nhau và tiêu chuẩn khác nhau. (Dạ đúng, thưa Sư Phụ.) Cứ để yên cho hoàng gia. Hãy để họ làm công việc đại diện ngoại giao của họ, vì họ là nhà ngoại giao tốt nhất cho đất nước của quý vị rồi. Như khi tổng thống hoặc vua hay nữ hoàng của các nước khác đến, họ muốn bắt tay với nhà vua, công chúa, nữ hoàng của quý vị. Hay là, họ muốn đến bắt tay với tôi hay với quý vị? Nói tôi nghe? (Dạ không.) Có lẽ họ muốn đến bắt tay với quý vị. (Dạ không, Sư Phụ. Con không nghĩ thế.)
Nhưng, quý vị hiểu ý tôi nói gì chứ? Họ làm việc vất vả, gần như là một công việc bạc bẽo. (Dạ.) Tôi cảm thấy như thế. Tôi cảm thấy họ thực sự làm việc rất vất vả.
Cách đây lâu rồi, nhiều năm trước, tôi được mời đến dự buổi họp mặt của Quỹ Động vật Hoang dã Thế giới – một tổ chức từ thiện, giúp bảo tồn đời sống hoang dã, đối xử tử tế với động vật hoang dã và giúp đỡ họ khi họ cần. Bởi vì tôi đã đóng góp một chút cho tổ chức đó, nên họ đã mời tôi. Và tôi cũng dẫn theo một số người của Truyền Hình Vô Thượng Sư, rồi chúng tôi đến đó.
Và lúc đó Công chúa Anne đã ở đó. Chúc phúc cho bà ấy. Tôi không biết nhiều. Tôi chỉ đến đó rồi tôi thấy Công chúa Anne. Và tôi đến chỗ bà, và tôi chắp hai tay lại, như một lời chào, và tôi cúi đầu. Tôi nói, “Thưa Công Chúa, tôi chỉ muốn cảm ơn bà và tất cả các thành viên Hoàng gia vì tất cả sự hy sinh và công việc vất vả của quý vị qua bao thập niên nay.” Và bà ấy nói với tôi, “Xin giữ ví tiền của Bà. Xin cẩn thận.” Bởi vì tôi đã thảy chiếc ví xuống sàn. Tôi có một chiếc ví nhỏ trong tay. Tôi thảy xuống, để tôi có thể chắp tay trước ngực tỏ lòng tôn trọng. (Ồ.) Vì thế, tôi thảy nó xuống sàn, vào góc sàn. Và bà ấy lo cho chiếc ví của tôi nhiều hơn là tôi nữa. Và nhiều hơn là vui với lời ca ngợi, lời khen ngợi của tôi.
Tôi thực sự chân thành biết ơn. Tôi biết họ làm việc rất vất vả. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Đôi khi quá khó khăn – khiến hôn nhân của họ gặp trục trặc và khiến họ đau lòng. Họ cũng chỉ là con người, như tất cả mọi người. Họ có trái tim, họ có tình cảm, họ có cảm xúc, họ cũng có niềm đam mê này nọ. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Tôi biết họ làm việc rất vất vả.
Công chúa Anne không hạnh phúc trong cuộc hôn nhân đầu tiên, tôi nghĩ vậy. Sau này… tôi nghĩ bà hạnh phúc hơn trong cuộc hôn nhân thứ hai. Và công chúa Margaret cũng không hạnh phúc lắm. Còn Nữ hoàng, cố Nữ hoàng Elizabeth II, tôi cũng không rõ bà hạnh phúc ra sao. Bà luôn trông tươi cười vì bà tự huấn luyện mình làm như thế.
Đôi khi, họ phải dùng một số thủ thuật để làm bà mỉm cười trước ống kính. (Chà.) Tôi đã đọc điều đó. Như, chồng bà nói với bà điều gì đó, viết vào mảnh giấy đưa cho bà xem, để nhắc bà về tình huống buồn cười nào đó xảy ra lâu rồi, nên bà mỉm cười. (Ồ. Chà. Dạ hiểu.)
Vì không phải ai cũng thoải mái với camera ngay trước mặt họ. Tôi không bao giờ thấy thoải mái. (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Tôi không bao giờ thấy thoải mái. Có lần, giận quá, tôi chụp lấy cái camera và ném nó đi. Tôi nói, “Không bấm nữa. Để tôi tập trung nói chuyện.”
Như vậy thật không tốt. Tôi không nên làm như thế. Rồi tôi xin lỗi anh chàng đó sau đó. Nhưng thực sự quá căng thẳng. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Rất khó cố gắng tập trung và chuyển tải kiến thức và trí huệ bên trong qua ngôn ngữ thế gian, lạnh nhạt của mình để khán giả trước mặt mình sẽ được gia trì, sẽ hiểu nhiều hơn với những gì mình muốn truyền đạt cho họ. (Dạ hiểu.) Dù cho Lực Lượng Thiêng Liêng và ngôn ngữ Thượng Đế cao thượng, ngôn ngữ và Trí huệ Thượng Đế siêu phàm cũng không thể chuyển tải hoàn hảo vào thế giới này qua ngôn ngữ lạnh nhạt của con người. (Dạ, thưa Sư Phụ. Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.)
Vì vậy, tôi không bao giờ thoải mái với camera. Lúc này, tôi vẫn cố tránh camera, dù chỉ có một mình. Bởi vì, khi sử dụng camera, ngay cả hình tự chụp, mình vẫn phải nhìn vào chính mình khi đang nói. Và rồi mình có thể tập trung vào chính mình mà quên mất chủ đề thực sự, mục đích thực sự của buổi nói chuyện. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Vì vậy, bây giờ tôi thà nói chuyện mà không có camera. Thế này tôi cảm thấy thoải mái hơn rồi. Cảm tạ Thượng Đế vì điều đó. Mong mọi người thứ lỗi cho tôi, nhưng vậy tốt hơn, tự nhiên hơn cho tôi.
Cách đây lâu, lâu lắm rồi, tôi có xem một bộ phim của Audrey Hepburn. Tôi nghĩ đó là Audrey Hepburn. Cô ấy rất xinh đẹp. (Dạ, Sư Phụ.) Cô ấy là người đã đóng trong bộ phim nổi tiếng tên là “Yểu Điệu Thục Nữ.” (Dạ phải.) Và rồi bộ phim tôi đã xem… Tôi không nhớ tên bộ phim đó, nhưng cô ấy đóng vai một công chúa không bao giờ có thể mang tiền trong túi của mình, theo bất kỳ cách nào. Cô phải làm việc này, việc kia và những việc khác nhân danh đất nước của cô, nhân danh trao đổi hòa bình và ngoại giao giữa nước Anh và các nước khác.
Và rồi cô ấy đã yêu một trong các phóng viên. Bằng cách nào đó, họ đã yêu nhau. Nhưng cô biết cô không thể. Lúc đó có lẽ [cô] không thể yêu thường dân. [Cô] phải kết hôn – dù yêu hay không – với một nhân vật dòng dõi hoàng gia. Không thể yêu bất cứ ai và kết hôn bất cứ ai – có lẽ vào thời điểm đó. Hoặc có thể [phim] họ muốn thể hiện theo cách đó. Ồ, cô ấy phải hy sinh tình yêu của mình. Và anh chàng đó cũng khổ sở. Anh cố hiểu – nhưng, dĩ nhiên, khi đang yêu, không gì có thể giúp quý vị, dù có hiểu hay không. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Và cuối cùng, cô phải chia tay. Cả hai người đều rất đau lòng. Và cách họ đóng, thực sự rất chân thành. Thực sự, từ trường [yêu đương] giữa họ, sự kết nối cảm xúc giữa họ thật sự chân thực.
Và rồi, vì phim đó, tôi nghĩ đến công chúa Anne với hôn nhân không hạnh phúc sau này, trong những năm khác, và tôi cảm thấy rất, rất thương cho người Hoàng gia. Thành ra tôi bảo quý vị về Hoàng tử Charles lúc đó và Camilla. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Tôi nghĩ, họ không thể tránh được. Họ chỉ yêu nhau. Quý vị không thể bảo trái tim mình nên yêu ai. Nó cứ yêu thôi. Và mình không thể làm gì được.
Hãy tưởng tượng hai người họ yêu nhau, nhưng không thể ở bên nhau do tình thế, do hoàn cảnh, do địa vị xã hội của họ. Hãy tưởng tượng, mỗi ngày, họ phải cảm thấy biết bao đau khổ, khi xa cách một người mà [họ] yêu. Trên toàn thế giới, quý vị chỉ yêu người đó, nhưng không thể ở bên người đó. Một trong những vị vua của nước Anh, tôi quên tên ông rồi, đã thoái vị để kết hôn với người phụ nữ ông yêu. Có nhớ không? (Dạ, dạ nhớ, thưa Sư Phụ.) tôi quên mất tên ông rồi, nhưng không quan trọng. Có chuyện đó và đã xảy ra trong lịch sử.
Bởi vì người ta cảm thấy như thế – thật khổ đau, thật ngột ngạt, thật nản lòng, thật bất lực, thật không chịu nổi. Sống một mình, khi người họ yêu không ở bên họ do bị cấm bởi các quy tắc xã hội hoặc thân phận hoặc hoàn cảnh.
Họ phải chịu đựng, chỉ vì Thái tử Charles là một hoàng tử – một thái tử. Còn Camilla là vô danh. Chỉ là người Anh bình thường. (Dạ hiểu.) Nên họ phải chịu đựng rất nhiều, đau khổ rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều. Tôi không nghĩ cả hai muốn làm cho Công nương Diana, chúc phúc cho linh hồn cô ấy, họ không có ý định làm cho cô ấy không hạnh phúc hay là gì cả. Sự việc chỉ diễn ra như vậy. (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Họ chỉ yêu một người khác, và họ cố hết sức làm mọi việc như một bổn phận, nhưng rồi không phải lúc nào cũng làm được.
Trái tim luôn ra lệnh cho quý vị khi quý vị đang yêu, và đó là vấn đề. Thành ra tôi không muốn mọi người tiếp tục lên án họ. Họ đã phải chịu khổ quá nhiều rồi. Hãy để họ được hạnh phúc. Bây giờ họ đã lớn tuổi rồi. Hãy để họ có tháng ngày tốt đẹp, cùng nhau sống hạnh phúc lúc cuối đời. Họ cũng đã làm việc rất vất vả cho thế giới rồi. Vậy thôi.
Vì vậy, dân chúng không nên công kích Hoàng gia nữa. (Dạ đúng, thưa Sư Phụ.) Tôi nghĩ không nên làm như thế. Họ cũng là con người. Họ làm hết sức mình rồi. (Đúng vậy ạ.) Và những người ném trứng này, nếu họ được phong làm vua, tôi cũng không biết liệu họ có thể làm tốt hơn Vua Anh Quốc hiện nay, Vua Charles III hay không. (Dạ, đúng vậy. Vâng, thưa Sư Phụ.)
Cứ để yên vậy, và theo thời gian, mọi thứ luôn cải thiện. Nếu không, thì đó là cộng nghiệp của thế giới và của đất nước nói chung. Quý vị không thể đổ lỗi cho riêng một, hai người được. Nếu quý vị có thể sửa chữa gì đó, thì hãy sửa chữa. Nếu không thể, thì cứ để yên như vậy.
Hãy cầu nguyện mọi chuyện sẽ tốt hơn. Hãy cầu nguyện mọi chuyện sẽ cải thiện. Tôi chỉ có thể nói với người dân Anh thế thôi. Đừng làm cho cuộc sống của chúng ta khó khăn thêm nữa, trong những năm này khi chúng ta đang ở trong tình trạng tồi tệ rồi, với đủ loại thiên tai xảy ra mà chúng ta thậm chí không kiểm soát được. (Dạ, thưa Sư Phụ.)