Trở lại câu chuyện, ông ta ngồi, và cứ uống, và rồi giữa lúc đang uống, ông ta đã đến mức không nhìn ra mấy ngón tay rồi. Lúc đó có một cặp song sinh, hai cậu con trai sinh đôi, vào ngồi kế bên ông, kêu mấy ly nước ngọt.
Tới giao thừa chưa? (Dạ hai mươi phút nữa.) Hai mươi phút, vậy mình thiền nha. (Dạ.) (Chúng ta có sâm-banh (không cồn) để mừng Tết, thưa Sư Phụ.) Cái gì? (Chúng ta có sâm-banh không cồn.) Sâm-banh (không cồn) hả? Lát nữa, phải không? (Dạ.) Thiền một chút nhé. Thiền với toàn thế giới ngay bây giờ. Bây giờ mọi người đang thiền ở nhiều trung tâm khác nhau.
Tới giờ rồi hả? (Dạ chưa.) (Còn khoảng hai phút nữa.) Hai phút? (Dạ hai, ba phút.) Ờ, đến lúc đó quý vị bật đèn lên. (Dạ.) Chúng ta không có bếp lửa, nên chỉ bật đèn thôi. (Dạ.) Sẵn sàng chờ đèn nha. (Chúng ta có thể đếm ngược.) Đếm ngược bây giờ. Sao rồi? Còn mấy phút? (Dạ vẫn còn hai phút nữa.) (Hai phút ạ.) (Một phút thôi, thưa Sư Phụ.) Hai hay một? Hai phút, mình đếm làm sao? (Chúng ta đếm ngược từ 10.) Một phút. Vài giây đầu, mình đếm. Năm giây sau, mình đếm. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Chờ chút. Hãy sẵn sàng, sẵn sàng. (Một phút nữa là tới, thưa Sư Phụ.) (Còn một phút.) Một phút. (Dạ.) Năm giây cuối mình đếm hay là... (Mười giây cuối ạ.) Được, vậy gọi tôi. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Khi nào còn 10 giây thì cho tôi biết. Anh có biết lúc nào là 10 giây cuối không? (Dạ biết, thưa Sư Phụ.)
(Đếm ngược, đếm ngược. Mười, chín, tám, bảy, sáu, …) Bật đèn. (…năm, bốn, ba, hai, một!) Chúc Mừng Năm Mới! (Chúc Mừng Năm Mới, Sư Phụ!) Mọi người đều có. Tôi có một cái rồi. Vui lên. Vui lên. Anh không có mũ miện hả? Đưa cho anh ấy một cái. Cho anh ấy một cái mũ miện. (Hoan hô.) Vui ha? Mọi người có ly chưa? (Chà.) Còn có sâm-banh (không cồn) nữa. (Vui lòng đem ly đến đây.) Thiếu một cái ở đây.
Mừng Ngày Xuân về với người. Mừng Ngày Xuân về với ta. Mừng Xuân Mới đến người người, Mừng Xuân Mới đến với ta. Đây nhé! Ráng mà lấy! Đó! Đàng sau đó! Mọi người được một cái. Trên lầu. Cạn ly! (Cạn ly!) (Cạn ly, thưa Sư Phụ!) Đấy nhé! (Chuyền đi, chuyền xung quanh.) Nhạc hay. Cạn ly. (Cạn ly!) Trên lầu họ có không? Trên lầu. (Dạ, họ có ạ.) Không, tôi được rồi. Dễ hơn ha?
Trời ơi! Thêm một năm nữa. Chúng ta lại già thêm rồi. Thật nhiều tình thương. (Dạ.) Năm tới càng nhiều tình thương hơn. (Dạ.) Ý nói năm nay. (Dạ!) (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Cảm ơn quý vị. Cảm ơn tình thương của quý vị! (Cảm ơn tình thương của Sư Phụ.) Cảm ơn quý vị hiểu tôi nói gì.
(Thưa Sư Phụ, giày của Sư Phụ đâu?) Trong đây thật không có rượu chứ? Mấy ngón đây? (Giày của Sư Phụ đâu? Giày của Sư Phụ đâu rồi?) Tôi cũng không biết nữa. Kiểu giày gì vậy? Chà! Quý vị có chắc là không có rượu trong đây không? Trời ơi! Tôi không quen với thứ này.
Có một anh chàng… quý vị biết mấy chuyện vui này rồi, nhưng tôi không biết chuyện nào khác… Nên kể luôn! Có một anh chàng đi vào quán rượu, kêu mười ly rượu whisky, rồi anh ta uống cạn từng ly một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín, mười – cạn sạch! Rồi anh ta cảm thấy hơi ngà ngà, nên nói: “Ồ, nhiều quá. Tửu gia, cho chín ly thôi, chín thôi nhé”. Tửu gia mang ra chín ly whisky. Rồi anh ta uống từng ly một, uống cạn hết chín ly. Rồi anh ta cảm thấy tệ hơn... “Mấy ngón đây?” “Hai ngón”. “Được rồi, đừng rót nhiều quá, tám ly thôi nhé, tám ly thôi”.
Và rồi một, hai, ba, bốn, năm... tám, cạn sạch. Anh ta cảm thấy càng tệ hơn nữa. Nên anh nói: “Được rồi, lần này chỉ bảy ly thôi”. Rồi anh ta uống cạn bảy ly, rồi đến sáu, rồi đến năm. Năm ly cũng hết cạn, rồi đến bốn, rồi ba, hai, và đến ly cuối cùng, anh nói: “Lần này một ly thôi nha”. Rồi anh ta uống cạn ly cuối cùng, một ly duy nhất, vòng chót. Anh ta nói: “Anh biết không, tôi không hiểu sao, càng uống ít lại càng say nhiều!” Ờ, ờ. (Trời ơi!) (Ôi Trời ơi!)
Biết chuyện cười này rồi, phải không? Tôi đã kể trước đây rồi. (Dạ chưa.) Một số quý vị chưa biết. Thôi được. Cười giùm cho mấy người kia luôn. Có một ông lão ngồi bên quầy rượu và uống rượu. Rượu sâm-banh thiệt, có cồn, không như mình; đây chỉ là nước trái cây, nho vắt lấy nước. Trở lại câu chuyện, ông ta ngồi, và cứ uống, và rồi giữa lúc đang uống, ông ta đã đến mức không nhìn ra mấy ngón tay rồi. Lúc đó có một cặp song sinh, hai cậu con trai sinh đôi, vào ngồi kế bên ông, kêu mấy ly nước ngọt. Ông lão cứ nhìn cặp song sinh, nhìn hoài. Nhìn lên nhìn xuống. nhìn trước nhìn sau… Một trong hai cậu sinh đôi nói với ông: “Không phải ông nhìn một thành hai đâu. Chúng cháu thật sự là sinh đôi!” Ông lão mới nói: “Thật sao? Cả bốn đứa bây luôn hả?”
Một anh chàng đi vào quán rượu và uống, uống cho đến khi hết thấy đường luôn. Rồi từ trên ghế anh ta ngã xuống đất, và từ chỗ đó anh ta bò tuốt về nhà. Khi về đến nhà, dĩ nhiên là anh ta lăn đùng ra nằm kế bên bà vợ. Và đến sáng, bà vợ rất tức giận. Khi anh ta thức dậy rồi, vẫn còn hơi ngà ngà, bà vợ rất tức giận, nói: “Đây là lần cuối. Tôi sẽ đi nộp đơn ly dị anh”. Ông chồng hỏi: “Anh làm cái gì… cái gì chứ? Anh có làm gì đâu?” Ông chồng nói: “Anh đã làm gì sai?” Bà vợ đáp: “Tối qua anh lại đến quán rượu Ireland uống một mình cho đến khi hết biết gì luôn”. Người chồng nói: “Anh đâu có uống! Anh đâu có tới đó! Ai nói với em vậy? Anh nằm ngủ kế bên em mà”. “À, đừng có chối. Ông chủ quán rượu mới gửi chiếc xe lăn của anh về nhà sáng nay đây nè”. Chứng cớ của tội phạm.
Có những chuyện vui đã kể rồi, nhưng thôi kệ, bây giờ là Năm Mới – mình có thể lôi nó ra và cùng cười nữa, vì mình uống sâm-banh (không cồn). Phải chắc chắn rằng quý vị không uống rượu thật. Bởi vậy chúng ta mới có những câu chuyện tếu kia, chỉ là để nhắc nhở quý vị. Nhắc khéo.