Hôm nay cũng vì nghĩ đến thế giới mà tôi khóc. Hiểu không? Nhìn thấy thế giới đau khổ như vậy, bị ma gạt. Rồi càng tạo nhiều nghiệp thì càng thêm khổ đau. Hiểu không? Càng đau khổ càng tạo thêm nghiệp. Thế giới đang bị gạt. Tình cảnh phát sinh từ nhiều yếu tố, khiến quý vị… khiến con người làm điều xấu. Vì vô minh, trở nên mê muội rồi làm điều xấu. Càng làm nhiều việc xấu, họ càng gặp nhiều điều không may. Càng gặp điều không may, họ càng muốn thoát ra, trốn chạy. Khi đang cố gắng trốn chạy, họ làm nhiều việc xấu hơn. Đó là cách họ luân hồi, với những đau khổ không thể chịu nổi.
Những người gọi là xuất gia đã làm hại tôi rất nhiều. Mấy chục năm rồi, tôi không nói gì. Nhưng lần này, cô ta đã quá xúc phạm Thiên Đàng, các vị Thiên Đế Cao Đẳng, không chỉ Thiên Đàng, mà cao hơn. Cô ta kéo cả Vũ Trụ Nguyên Thủy xuống. Các Chúng Sinh trong Vũ Trụ Nguyên Thủy hùng mạnh biết dường nào. Hiểu không? (Dạ hiểu.) Không phải để cô ta khoác lên người, rồi ném vào giặt cùng quần lót, để làm cho dơ bẩn, ném tứ tung, rồi giặt chung với rất nhiều đồ bẩn. (Dạ hiểu.) Và giặt chung với vớ, giẻ lau sàn, và thảm cửa. Như vậy có đúng không? (Dạ không.) Nên lần này tôi sẽ không tha thứ. Xin lỗi. (Dạ.) Nếu quý vị phê bình, thì tôi chịu thôi. Tôi không thể tha thứ cho [cô ta] nữa. Họ đã đi quá xa.
Trước đây tôi đã cấm sử dụng biểu tượng SM. Bây giờ, cái này còn tệ hơn. (Dạ hiểu.) Đừng phê bình mà tạo nghiệp. (Dạ.) Tôi có thể chịu đựng lời phê bình. Đã chịu đựng quen rồi. Nhưng không thể để như thế. (Dạ.) Đối xử với tôi thế nào không sao. Nhưng nếu quý vị làm vậy, thì làm hại cả thế giới. Hiểu không? (Dạ hiểu.) Tôi làm việc rất cực khổ, vì hòa bình thế giới, vì sự tiến bộ tâm linh của mọi người. Mà bị họ phá hoại. Tôi không thể nói hết. Đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy đau buồn và tức giận khi nói về điều đó.
Loại người tu hành nào và người gọi là xuất gia nào mà thậm chí không hiểu điều này? Đó là cố ý. Thực sự là một kẻ nào đó từ địa ngục đi lên để phá hoại. Quý vị hiểu không? (Dạ hiểu.) Không phải là người thường. (Dạ hiểu.) Ngay cả những người bình thường, những người bên ngoài, những người không tu hành, cũng không thách thức Thượng Đế như thế. Phải không? (Dạ phải.) Huống chi là những người gọi là xuất gia đã theo tôi mấy chục năm rồi, và tiếp nhận tất cả giáo lý của tôi. Họ đã được dạy dỗ. (Dạ.) Họ thực sự đến đây để phá hoại. Phá hoại công việc của tôi và làm hại thế giới. Tôi không thể tha thứ được nữa. Có hiểu không? (Dạ hiểu.) Họ làm hại tôi, tôi chịu đựng. Tôi đã chịu đựng mấy chục năm rồi. Nhưng lần này thì không được. Dù thế nào chăng nữa, tôi không thể cho phép xúc phạm Thiên Đàng. Công việc của tôi là cho tất cả mọi người. Hiểu không? (Dạ hiểu.) Thiên Đàng đã giúp chúng ta. Tại sao chúng ta không trân trọng? Không biết ơn? Mà lại làm điều ngược ngạo này. (Dạ hiểu.) Quý vị có hiểu tại sao tôi đuổi họ không? (Dạ hiểu.) Lần này tôi sẽ không cho phép họ quay lại. Mà chỉ cho phép họ sống trên mảnh đất tôi đã mua. Chỗ nhỏ trước đây là đủ.
Tiền của họ là … Tiền của tôi đều do họ, những người thường trú quản lý. Tôi hầu như… Khi tôi cần gì đó, tôi phải hỏi họ. Đôi khi họ miễn cưỡng đưa cho tôi. Thật kỳ lạ. Tôi nói: “Đó là tiền của tôi. Tại sao tôi không thể lấy? Tại sao tôi không thể ăn bữa ăn của chính mình?” Nhưng giờ tôi không tranh luận với họ nữa. Họ muốn làm gì thì làm. Tôi không quan tâm. Không có tiền tôi cũng chẳng sợ. Bây giờ tôi ăn muối mè với gạo lứt, và một ít trái cây. Đơn giản. Không cần làm phiền ai. Bởi vì đôi khi tôi để họ mang thức ăn cho tôi, nhưng họ lại kiếm cớ ngược đãi, giày vò tôi. Những cớ khác nhau. Hôm nay mang, ngày mai không mang, hoặc buổi sáng không mang, đợi đến tối mới mang đến. Tôi bận và không thể chờ đợi. Hiểu không? Rồi sau khi la họ, tôi cảm thấy không dễ chịu. Không cần nữa.
Tôi tự nấu ăn cho mình. Không phải do thức ăn ban nhà bếp nấu không ngon. Họ nấu thức ăn có ngon không? (Dạ, rất ngon.) Phải. Họ nấu bằng cả tấm lòng, hoan hỷ. Vì vậy, khi quý vị ăn, thì cảm thấy vui sướng và thư giãn. (Dạ đúng. Dạ.) Dễ tiêu hóa. Phải không? (Dạ phải.) Tốt! Vậy thì tôi vui. Tôi không có chê là họ nấu không ngon. Đừng có hiểu lầm. Không có đâu. Họ thực sự có tấm lòng yêu thương. Tôi không thể cảm ơn họ cho đủ.
Tôi rất biết ơn người Cao Hùng, như tôi đã nói. (Sư Phụ có nói. Vâng.) Họ thực sự chăm sóc mọi thứ một cách tỉ mỉ. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Rất chu đáo. Nói về trí thông minh và quan tâm, tôi nghĩ người Cao Hùng là khá đặc biệt! (Chu đáo hơn.) Vậy là được rồi. (Có tình người hơn.) Có lẽ... Nếu muốn, quý vị có thể đến. (Dạ.) Nhưng đừng đến vào ngày mưa. (Dạ.) Bởi vì thậm chí không có… Không có gì ở đây ngoại trừ ngôi nhà đó. Có một đạo tràng ở đó dành cho đồng tu nước ngoài. Không chỉ người Tây phương, mà nhiều người từ Đông phương nữa. Đại Lục. Họ đến từ rất xa. Phải mất ba, bốn ngày từ Đại Lục tới đây. Một số gần hơn; những người khác rất xa, mất bốn, năm ngày mới tới Đài Loan (Formosa). (Dạ đúng.) Và mất bốn, năm ngày nữa để về nhà. Như vậy họ mất khoảng hai tuần để nhìn tôi một cái ở đây. Vì vậy, chúng ta để họ được thoải mái một chút. (Dạ phải.) Một số đã lớn tuổi. (Dạ hiểu.) Nếu thân thể họ không mấy dễ chịu, họ có thể có một mái nhà, một nơi trú ngụ và một cánh cửa có thể đóng lại. Rồi tôi sẽ bớt lo lắng về những ngày mưa lạnh.
Tôi sẽ nhớ Miaoli (Miêu Lật). Nhưng không sao đâu. (Xin Sư Phụ bảo trọng.) Không sao đâu. Nếu trời mưa thì bớt đến nhé. (Dạ.) Ở đây không có chỗ trú. Thật thế. (Vâng. Dạ hiểu.) Chúng ta chỉ có thể làm đến thế thôi. Vậy nhé? (Dạ.) Không dễ xây. (Dạ đúng.) Cho dù chúng ta muốn xây, cũng không dễ xây. Vì vậy, khi trời mưa thì quý vị không nên đến. Và rồi, tuần kế, nếu thời tiết tốt thì quý vị đến. (Dạ. Cảm ơn Sư Phụ.) Xem truyền hình coi thời tiết có tốt không. (Dạ xem dự báo thời tiết.) Xem dự báo thời tiết trước khi quý vị đến. (Dạ.) Nếu quý vị đến và sau đó trông ướt như chuột lột, tôi sẽ cảm thấy rất tệ. (Dạ không đâu. Lại đến đây ngồi sát với nhau.) Hả? (Đồ ăn ngon. Đồ ăn rất ngon.) Ngon? Tôi nói “ướt”, không phải “ngon”. Đây là điển hình. Cái gì cũng nghĩ tới ăn! Ăn, ăn, ăn. Ăn cả đời. Quý vị lớn tuổi vậy rồi mà vẫn ăn chưa đủ. Đi đâu cũng muốn ăn.
Rồi. Tôi đi đây. (Dạ.) Vậy quý vị đi ăn. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Quý vị đã nhìn tôi rồi. Đi ăn đi. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Đi ăn đi. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) (Xin Sư Phụ ăn một quả cam với muối.) Cảm ơn bác sĩ. Nhiều bác sĩ đã nói nhiều điều khác nhau. Cái gì tôi cũng ăn rồi, nhưng vô ích.
(Đẹp quá.) Ờ, cái này họ mang đến. Tôi không có bảo họ, nhưng họ tự mang đến. Khi tôi mở mắt ra, “Ồ! Đã ở đây rồi”. Vậy quý vị có cơ hội để xem. (Dạ. Cảm ơn Sư Phụ.) Hãy thay đổi chương trình thường xuyên. Thay đổi đồ vật trưng bày và những thứ khác nếu có thể. Như vậy họ luôn có thể xem những thứ khác nhau. Bởi vì nơi này nhỏ, quý vị không thể bày ra hết mọi thứ. Vậy thì, cứ luân phiên đồ trưng bày cho họ xem. (Dạ, chúng con biết.) Với Thiên Trang SM, Thiên Y SM cũng vậy, và những thứ đó nữa. (Dạ.) Nếu có nhiều bộ sưu tập, hãy luân phiên thay đổi. (Dạ. Cảm ơn Sư Phụ. Cảm ơn Sư Phụ. Cảm tạ Sư Phụ.) Quý vị xem hai lần rồi phải không? (Dạ, hai lần rồi. Cảm ơn Sư Phụ.) Nếu tuần tới trời mưa, quý vị cũng kiếm đủ rồi. (Dạ. Cảm ơn Sư Phụ. Cảm tạ Sư Phụ.) Được rồi. Không có chi. (Xin cảm ơn Sư Phụ rất nhiều.) (Con thương Ngài.) Thương quý vị. (Kính chào Sư Phụ.) (Con thương Ngài.) (Con thương Sư Phụ.)
Hôm nay cũng vì nghĩ đến thế giới mà tôi khóc. Hiểu không? Nhìn thấy thế giới đau khổ như vậy, bị ma gạt. Rồi càng tạo nhiều nghiệp thì càng thêm khổ đau. Hiểu không? Càng đau khổ càng tạo thêm nghiệp. Thế giới đang bị gạt. Tình cảnh phát sinh từ nhiều yếu tố, khiến quý vị… khiến con người làm điều xấu. Vì vô minh, trở nên mê muội rồi làm điều xấu. Càng làm nhiều việc xấu, họ càng gặp nhiều điều không may. Càng gặp điều không may, trốn chạy. Khi đang cố gắng trốn chạy, họ làm nhiều việc xấu hơn. Đó là cách họ luân hồi, với những đau khổ không thể chịu nổi. Đau khổ không thể chịu nổi. Nghĩ đến ai cũng có thể làm tôi khóc. Cho dù đời sống giàu có, chúng ta vẫn đau khổ. Khi chúng ta bị bệnh, không ai có thể cứu chúng ta. Cho dù có thuốc, chúng ta vẫn đau khổ. Hiểu không? Chúng ta không sống như con người. Những đau khổ trên thế giới này không thể nói hết. Hôm nay nghĩ đến điều này, tôi đã khóc hết nước mắt.
Tôi tình cờ nghĩ đến người đó. Anh ấy đã giúp tôi làm nhiều điều tốt. Nhưng tôi không thể giữ anh ấy bên cạnh. Khi anh ấy hấp hối, tôi cũng không thể đi gặp anh ấy. Khi anh ấy bị bệnh, tôi không có thời gian để đến thăm. Nên tôi đã viết một bài thơ cho anh ấy. Bởi vì tôi đã nói chuyện với anh ấy về các vấn đề thế giới trước đây, nên tôi đã đề cập đến những vấn đề này trong bài thơ. Lòng tôi quặn đau. Tôi đã khóc và trông thật tệ. Sau khi hết khóc, tôi mới ra gặp quý vị. Do đó, hôm nay tôi sẽ không giảng pháp. Nhé? Công việc của tôi mỗi ngày mỗi khác. Giờ giấc không cố định được. Khi nào đến được thì tôi đến. Nếu tôi không đến được, thì [bây giờ] quý vị nhìn một cái là được rồi. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Hãy nhìn mắt tôi. Nhìn kỹ. (Xin cảm ơn Sư Phụ.)
(Sư Phụ, con có thể chữa trị bệnh ho từ bàn chân cho Ngài được không?) Chân làm sao? (Con có thể chữa trị bệnh ho của Ngài ở chân được không?) Cô gửi thuốc của cô. Hướng dẫn tôi cách dùng. (Ồ. Không có thuốc. Cho cái xương, một lần...) Không! Đừng chạm vào tôi. Tôi không chịu nổi bất kỳ sự đụng chạm nào. (Con làm rất nhẹ nhàng.) Không được, cũng vậy thôi. Tôi không thể chịu nổi bất cứ ai chạm vào tôi. Ngoại trừ người-thân-chó, không ai có thể chạm vào tôi. Thật vậy, tôi không thể chịu nổi bất cứ ai chạm vào tôi. Cho dù Thượng Đế giáng phàm, tôi cũng không để Ngài chạm tôi. Như vậy đó. Chỉ khi nào bất đắc dĩ tôi mới để bác sĩ chạm vào mình. Hiểu không? Như vậy đã không thể chịu nổi rồi. Nên đừng làm. Tôi sẽ tự chữa cho mình.
Rất thoải mái phải không? (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Thời tiết này đúng là phước lành. (Xin cảm ơn Sư Phụ. Cảm ơn Ngài.) Tốt. Không có chi. (Cảm ơn Sư Phụ. Cảm tạ Sư Phụ.) Vì cái gì? (Xin cảm ơn Sư Phụ. Con thật biết ơn.) (Thưa Sư Phụ, Ngài đã vất vả nhiều rồi. Xin cảm ơn Sư Phụ.) Cảm ơn vì cái gì? (Xin cảm ơn Sư Phụ.) (Vì đạo tràng.) Đạo tràng thoải mái hả? (Dạ đúng. Xin cảm ơn Ngài.) Quý vị đâu có được ngồi. Nó dành cho người nước ngoài mà. (Dạ không sao, không sao.) Đúng rồi. Đó là... Họ cũng ngồi. Đặc biệt… Nhưng họ không... Không phải bắt buộc. Chỉ để có một nơi ấm áp hơn. Ban đêm và vào buổi sáng trời lạnh hơn. Ở đây ban đêm lạnh, 8 độ C. (Dạ đúng.) Buổi sáng cũng lạnh như vậy, 8 độ hay 10 độ. Nhưng thời tiết đã rất tốt rồi. Đài Bắc bao nhiêu độ? (Dạ bốn độ.) Bốn độ! Ồ! Tôi sẽ không đi. Nhưng thời tiết đã rất đẹp rồi. Một số nơi dưới bốn độ. (Dạ đúng.) Không sao. Lạnh không đáng sợ. Nhưng khi người nước ngoài đến và có một số vị đã lớn tuổi, tôi cảm thấy thương. Vì vậy, nơi này cho họ sự thoải mái và ấm áp hơn. (Xin cảm ơn Sư Phụ. Cảm ơn Ngài.)
(Con xin hỏi Sư Phụ, hai Cổng Thiên Đàng ở Bành Hồ có ở trong Trung tâm Bành Hồ không ạ?) Không. (Không ạ?) Không có ở đó. Nếu quý vị tu hành tốt, Cổng Thiên Đàng có thể dời qua. (Cảm ơn Sư Phụ. Xin Sư Phụ bảo trọng.) Cảm ơn. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Thương quý vị. (Thương Sư Phụ.) Tôi thương quý vị.