Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Những Bí Mật Về Kim Tinh, Phần 8/12

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Cho nên chúng ta ngày càng mất đi phẩm chất tình thương vì chúng ta tạo ra thêm nhiều sự thù hận, tranh đua và ganh tị vào bầu không khí mà chúng ta sống trong đó. Vì vậy càng nhiều (người-thân-)động vật phải tái sinh vào Địa Cầu để giúp chúng ta cân bằng điều đó. Nhưng bây giờ chúng ta giết họ rất nhiều mỗi ngày. Hai, ba trăm chủng loài mất đi mỗi ngày và họ sẽ không trở lại. Cho dù có muốn, họ cũng không được phép trở lại. Thành ra chúng ta thấy nhiều (người-thân-)động vật bị tuyệt chủng. […]

(Kính chào Sư Phụ.) Chào. (Một số kinh điển ở Âu Lạc (Việt Nam) có nhắc về Hội Long Hoa...) Hội Long Hoa hả? (Dạ. Xin Sư Phụ giải thích về Hội Long Hoa này? Hội sẽ sớm xảy ra hay không, và sự kiện này có nghĩa là sẽ có đủ người ăn (thuần) chay vào lúc đó để cứu Địa Cầu không ạ?) Anh nghĩ sao? À há, anh không biết. Để tôi kể anh nghe một bí mật. (Dạ.) Tôi xuống đây vào năm Thìn. Mặc dù thân thể này sinh ra vào năm Dần. Và cái tên đầu tiên của tôi lúc mới sinh là Hoa. Nếu điều đó có nghĩa gì với anh, tôi sẽ để anh đoán. (Dạ.) Cha mẹ đặt tên cho tôi là Hoa. Hội Long Hoa đã xảy ra rồi. Nó xảy ra hoài. Có vô số người dân Âu Lạc (Việt Nam) tu thiền. Khi họ nói ‘sau này’, họ không biết ‘sau này’ là bao lâu. Điều đó đã xảy ra rồi. Lời tiên tri rất khó để giải thích. Chỉ khi quý vị là người trong cuộc, thì quý vị mới biết, bằng không, làm sao quý vị giải thích được? Rồng mà đi với Hoa để làm gì, tại sao như vậy? Tại sao không phải là Rắn với Heo? Long Hoa… Được rồi, tốt. Và dĩ nhiên, nếu ngày càng có nhiều người Âu Lạc (Việt Nam) ăn (thuần) chay, hoặc thậm chí tu pháp của chúng ta, thì sẽ tốt đẹp hơn biết bao cho đất nước của anh và cho thế giới. (Cảm ơn Sư Phụ.) Nó đã xảy ra rồi bên trong những đồng tu Âu Lạc (Việt Nam), nhưng dĩ nhiên không phải ai cũng biết điều đó.

(Kính chào Sư Phụ.) Chào. Chào, người đẹp. Sao? (Chúng con rất vui được gặp Ngài và cảm ơn Sư Phụ đã chia sẻ kiến thức và trí huệ quý báu của Ngài. Con có một câu hỏi.) Xin mời. (Con xin hỏi về Minh Sư Giê-su, Chúa Giê-su Ki-tô. Chúa có người kế vị không ạ?) Có, Chúa có. Ngài có 12 tông đồ. Vị đầu tiên là Thánh Phê-rô, nhớ không? (Dạ nhớ, thưa Sư Phụ.) Ngài nói thánh Phê-rô có Chìa Khóa lên Thiên Đàng sau khi Ngài ra đi – Chìa Khóa lên Thiên Đàng. Đó là Chìa Khóa mà quý vị có vào lúc thọ Tâm Ấn. Ngài có nhiều người kế vị, không chỉ một, không chỉ 12 thôi. (Dạ, cảm ơn Sư Phụ.)

(Kính chào, Sư Phụ khỏe không ạ?) Anh khỏe không, Sô-cô-la? (Dạ, con rất khỏe. Câu hỏi của con liên quan đến cây cối. Thưa Sư Phụ, trước đây Ngài có nói rằng cây cối có linh hồn,) Phải. (và nhiều cây cối hiện giờ đang biến mất do nạn hâm nóng toàn cầu. Cho nên câu hỏi của con là: Xin Sư Phụ khai thị, có phải cây cũng giống (người-thân-)động vật, rằng cây gần Thượng Đế hơn và khi cây chết đi, cây lập tức đi lên Thiên Đàng? Hay là cây có quá trình tiến hóa khác với (người-thân-)động vật?) Phải, mỗi loài có tiến hóa khác nhau, dĩ nhiên rồi. Nhưng những cây chết đi vì giúp nhân loại, vì che mát cho Địa Cầu nóng, sẽ đi thẳng lên Thiên Đàng, dĩ nhiên rồi. Trong mỗi cây có một linh hồn, và linh hồn đó sẽ trở về nơi mà nó đến từ đó.

Bây giờ, Địa Cầu chúng ta đã mất nhiều loài (người-thân-)động vật và họ sẽ không trở lại. Lý do trước nhất mà loài (người-thân-)động vật đến đây là vì chúng ta cần họ giúp đỡ. Ban đầu, ngày xưa, chúng ta không có nhiều nhu cầu, vì đa số con người sống không cần ăn uống. Rồi về sau, vì chúng ta phát triển thêm khẩu vị cho nhiều rau trái có thể ăn được trên Địa Cầu, thì chúng ta cần thêm (người-thân-)động vật để nhân giống hạt và trái cây, làm thông thoáng khí trong đất. Và để gieo rắc những hạt giống khác nhau, và những sản phẩm nông nghiệp khác nhau trên Địa Cầu. Thế là (người-thân-)động vật đến. Sau đó chúng ta bắt đầu tranh giành với nhau để có thêm thức ăn và sinh tồn, vì chúng ta biết được mùi vị của thức ăn. Rồi những (người-thân-)động vật khác cũng phải xuống nữa để cân bằng từ trường của Địa Cầu, bởi vì (người-thân-)động vật mang tình thương xuống Địa Cầu. Nơi nào bị mất đi tình thương, (người-thân-)động vật sẽ phải lấp đầy khoảng trống tình thương này của chúng ta.

Khi tình thương ngày càng giảm thiểu, bởi vì chúng ta tranh chấp với nhau, bởi vì chúng ta trở nên bất hòa với nhau do sự thiếu hụt hoặc do sự tham ăn. Và rồi từ thức ăn – có những nhu cầu cần thiết khác, rồi từ những nhu cầu khác, thì lại càng muốn quyền hành và khống chế. Cho nên chúng ta ngày càng mất đi phẩm chất tình thương vì chúng ta tạo ra thêm nhiều sự thù hận, tranh đua và ganh tị vào bầu không khí mà chúng ta sống trong đó. Vì vậy càng nhiều (người-thân-)động vật phải tái sinh vào Địa Cầu để giúp chúng ta cân bằng điều đó. Nhưng bây giờ chúng ta giết họ rất nhiều mỗi ngày. Hai, ba trăm chủng loài mất đi mỗi ngày và họ sẽ không trở lại. Cho dù có muốn, họ cũng không được phép trở lại. Thành ra chúng ta thấy nhiều (người-thân-)động vật bị tuyệt chủng. Những loài có nguy cơ tuyệt chủng hoặc đã tuyệt chủng rồi; chúng ta sẽ không bao giờ thấy họ nữa bởi vì họ đến đây để giúp, nhưng chúng ta lại hại họ. Cho nên Thiên Đàng sẽ không cho phép họ trở lại. Và nếu càng ít (người-thân-)động vật, thì càng ít từ trường thương yêu trên Địa Cầu, đồng thời chúng ta càng tạo thêm nhiều thù hận theo cách mình sống, thì chúng ta sẽ gặp rắc rối. Quý vị hiểu không? (Dạ hiểu. Cảm ơn Sư Phụ.) Không có chi.

(Thưa Sư Phụ, con xin thuật lại một thể nghiệm với cây cối.) Được. (Lúc con ở Bỉ, con sống gần một vùng canh tác) Ờ. (và có rất nhiều mảnh đất có cây cối rậm rạp.) Ờ. (Một ngày nọ, con đi ngang qua một trong những khu nhiều cây này và con cảm thấy cây cối ở đó như rất sống động, và không khí ẩm ướt. Và có cảm giác như mọi thứ đều sống động và có một tác dụng thanh tẩy bởi vì khi đi trở ra, con cảm thấy như thể vừa đi qua một cảnh giới khác hay gì đó. Và rồi con cảm thấy: “Tuyệt quá!” Rồi con bắt đầu tìm kiếm thêm nhiều khu rừng để đi vào.) Đúng vậy, (Dạ.) ờ, ờ. Anh làm đúng, làm đúng đó. Thành ra rất nhiều người thích đi bộ trong rừng. Trong tiếng Trung Hoa, họ gọi đó như là “tắm rừng”. (Dạ.) Thật sự bởi vì họ thể nghiệm tương tự như anh thể nghiệm, như tác dụng thanh tẩy của cây cối. Không phải vì dưỡng khí do cây cối tỏa ra, mà là tình thương từ cây cối; vì cây cối không hề biết bất cứ chủ ý gây hại nào bên trong họ. Cây cối chỉ có tình thương và sự bảo vệ. (Dạ.) Phải.

Bởi vậy gần đây (Cảm ơn Sư Phụ.) tôi có sáng tác một bài thơ dành cho tất cả cây cối. Hy vọng là tôi có thời giờ để ngâm cho quý vị nghe. Tôi kêu gọi tất cả chủng loài trên Địa Cầu và tất cả rừng cây, làm ơn, làm ơn, xin hãy tự chăm sóc và bảo vệ nhân loại trong giờ khắc cần thiết này.

“Này rừng thẳm hãy gắng gìn bản thể Chở che cho nhân loại phút mê lầm Hãy nhận này trong ta nghìn giọt lệ Để vun bồi cây lá rễ hùng lâm.”

(Xin cảm ơn Sư Phụ.) Tôi khóc rất nhiều khi viết bài đó, nên không chắc là tôi có ngâm được không. Bởi vì mỗi lần tôi cố gắng đọc lại, dù chỉ để sửa chữa hay chỉnh lại đôi chút, tôi đã khóc rất nhiều bởi vì tôi cảm nhận sự hồi đáp của họ. Tôi cảm nhận tình thương và cả sự nản lòng của họ đối với chúng ta nữa. Họ chỉ có tình thương. Thành ra anh cảm thấy dễ chịu. Tôi mừng là anh cảm nhận được. (Cảm ơn Sư Phụ, cảm ơn Ngài.) Không có chi.

(Kính chào Sư Phụ, nói về thịt (người-thân-động vật), thuốc lá và rượu, đó là những ngành công nghiệp có hại và họ có những cuộc vận động hành lang rất mạnh, vì thế chính quyền, mặc dù biết rằng điều đó không tốt cho người dân, họ vẫn cho phép tiếp tục bán những sản phẩm này.) Phải. (Có lẽ họ đánh thuế, nhưng dù vậy, họ vẫn cho phép tiếp tục bán những sản phẩm này. Điều gì sẽ khiến chính quyền đủ mạnh để nói không với những công ty và sản phẩm này, thưa Sư Phụ?) Người dân quý vị. Người dân sẽ làm cho chính quyền mạnh hơn. Nhưng vấn đề là, nó như một vòng tròn: chính quyền phải thông báo cho người dân trước. Vì chính quyền có tất cả công cụ để làm vậy, trong khi tôi chỉ là một người trưởng nhóm tâm linh. Và vấn đề là chính quyền phải thông báo cho người dân trước. Và nếu tất cả người dân đều biết điều đó, họ sẽ làm gì đó. Người dân sẽ yêu cầu chính quyền làm điều này. Và nếu đủ số người yêu cầu, thì chính quyền sẽ làm bởi vì chính quyền vốn là làm việc cho dân. Họ được dân bầu lên, do dân trả lương, họ phải làm việc cho dân.

Cách đây lâu rồi, dưới thời Tổng thống Ngô Đình Diệm, trước khi ông qua đời – lúc đó tôi còn rất nhỏ – tôi thấy khắp nơi có một khẩu hiệu nói rằng: “Chính phủ là tôi tớ của dân”. Cho nên nếu mỗi chính phủ hiểu điều này, thì chúng ta có thể nói điều gì đó. Bởi vì chính phủ thật sự là tôi tớ của dân. Chỉ là ngày nay cơ chế không phải vậy. Dường như chúng ta là tôi tớ của chính phủ. Cho nên trong vài chính phủ, nếu mình nói gì mà họ không thích nghe thì sẽ khổ thân cho mình. Nhưng chính phủ lẽ ra phải là tôi tớ của dân. Tại sao? Chúng ta trả lương cho họ mà! Tất cả tiền thuế của quý vị đi vào túi của họ, để giữ cho họ được vinh quang và quyền lực. Thế thì, họ phải biết họ làm việc cho dân. Họ phải biết rằng người dân giao phó cho họ công việc cao quý và quyền thế này. Họ nên làm công việc của họ. Phải không? (Dạ, con đồng ý. Xin cảm ơn Sư Phụ.) Không có chi.

(Kính chào Sư Phụ.) Chào. (Thật mừng được gặp Sư Phụ.) Mừng gặp cô, người Hungary. Tôi thương cô. (Con cũng thương Sư Phụ. Trong một lần phỏng vấn gần đây, Sư Phụ nói rằng nếu các hoạt động công nghiệp chăn nuôi trái thiên nhiên hiện nay vẫn tiếp diễn, chúng ta sẽ thấy đại dịch thậm chí còn lớn hơn đại dịch năm 1918 mà đã giết chết 100 triệu người. Con xin Sư Phụ khai thị thêm về những hậu quả tàn khốc đối với nhân loại, những hậu quả nào chúng ta có thể tránh được nếu chấm dứt việc tiêu thụ thịt (người-thân-động vật)?) Không phải tôi là người nói điều đó. Có một số khoa học gia đã nói vậy, tôi trích dẫn lời của họ. Tôi thậm chí nói “khoa học gia” và tôi trích dẫn lời họ. Điều gì tôi nói, thì tôi nói: “Tôi nói”. Điều gì tôi trích dẫn thì tôi nói: “Tôi trích dẫn”. Không phải tôi nói mọi điều. Tôi không thể là cái máy biết tất cả, trả lời tất cả. Hơn nữa, cho dù tôi biết, nếu các khoa học gia nói vậy, thì người ta nên biết, hiểu không? Nếu là Tiến sĩ gì gì đó, khoa học gia NASA, hoặc địa vị hàng đầu gì đó [nói], thì người ta sẽ lắng nghe. Điều đó không phải tôi nói. Tôi quên tên ông ấy rồi. Có ai nhớ người nào đã nói điều đó không? (Dạ đó là Laurie Garrett, phóng viên đạt giải Pulitzer và cũng là khoa học gia, vì bà là chuyên gia trong những vấn đề này.) Tuyệt vời. Cảm ơn quý vị rất nhiều. Thấy không? Vậy tốt. Đó là trong Tin Mới Bay Sang trên Truyền Hình Vô Thượng Sư. (Dạ.)

Bây giờ đã đủ hợp lý cho mọi người thấy. Điều đó quá rõ ràng rồi. Bây giờ, nếu mọi người không ngừng thói quen ăn thịt (người-thân-động vật), thì số phận của Địa Cầu cũng sẽ đi xuống cống. Dù bây giờ họ nói là chúng ta phát triển thuốc vắc-xin này nọ – chúng ta bất lực trước vi-rút. Nó cứ đột biến hoài. Hiện tại bây giờ, nó đã đáng sợ rồi, nhưng tôi không biết trong tương lai – thậm chí các khoa học gia cũng nói, rằng nó có thể còn đáng sợ hơn khi chúng đột biến thành dạng vi-rút chết người hơn nữa. Hiện tại là đã chết người rồi, và họ nói nó có thể đột biến hơn nữa và điều đó hợp lý. Ngay cả với đủ loại thuốc vắc-xin, chúng ta cũng bất lực đối với nó. Tôi nói với quý vị rồi, chúng ta bất lực trước nghiệp quả. Mình phải trả cho những gì mình làm. Ngay cả vắc-xin bây giờ, người ta cũng sợ nó, thậm chí những người phát triển vắc-xin cũng không dám dùng nó bởi vì tác dụng phụ khủng khiếp – họ có thể bị bại liệt cả đời. Họ có thể chết vì vắc-xin. Bởi vậy họ từ chối. Thà chết vì bệnh cúm, có lẽ vẫn còn cơ hội sống – 50-50. Nhưng nếu dùng vắc-xin, thì tác dụng phụ đã rõ ràng rồi. Đa số nhóm nhân viên, họ từ chối thẳng vắc-xin – những nhân viên trong ngành y tế – bởi vì họ sợ muốn chết. Và nhiều phụ huynh bây giờ từ chối, không cho con em chích vắc-xin. Tôi không trách họ. Đây là một điều khủng khiếp, không như chúng ta có thể kiểm soát được.

Bây giờ chúng ta có đủ thứ [vấn đề], có vô số đe dọa khắp mọi nơi, ngoài nạn hâm nóng toàn cầu. Nhưng hâm nóng toàn cầu chịu trách nhiệm cho hầu hết điều này. Và ngành công nghiệp thịt (người-thân-động vật) chịu trách nhiệm cho tất cả điều này. Cho nên chúng ta phải chấm dứt căn nguyên của tất cả những rắc rối này. Không phải bằng thuốc vắc-xin, mà là bằng đạo đức, bằng phẩm chất Thiên Đàng, vốn có bên trong chúng ta. Chúng ta chỉ cần lấy ra dùng thôi. Chúng ta là con người, là con cái của Thượng Đế. Chúng ta không đi bắt nạt những (người-thân-)gà nhỏ bé, không câu (người-thân-)cá lên và làm cá la hét trên không. Chúng ta không ép (người-thân-)heo sống chen chúc, làm họ bệnh tật đau khổ, rồi đổ thừa họ gây bệnh. Chúng ta không bắt (người-thân-)tôm nhỏ rồi chiên sống và… ôi, điều này thật kinh khủng! Đây không phải là hành vi của một con người. Chúng ta không nên hành xử thế này. Nếu làm vậy, thì chúng ta không thể trách bất cứ gì kinh khủng xảy ra cho mình. Chúng ta chỉ cần quay đầu lại, và sống như một con người, như con cái của Thượng Đế! Một người con của Thượng Đế là toàn thiên thần, toàn ái toàn thiện, toàn bảo vệ đối với những gì nhỏ bé và yếu đuối. Người con của Thượng Đế không đi khắp nơi để giết hại, tàn sát những sinh vật không thể tự vệ khác, không đi khắp nơi phá hoại Địa Cầu và thế giới chỉ để có được miếng thịt (người-thân-)động vật, mà có thể thay thế được. Hiểu ý tôi không? (Dạ hiểu.)

Tôi cũng phản đối những thứ khác như thuốc lá, ma túy và rượu nữa. Nhưng so với [thịt], những người hút thuốc, hoặc nghiện rượu hoặc dùng ma túy, khó cho họ dứt bỏ hơn, bởi vì không có gì để thay thế. Không có gì tương đương với ma túy bất hợp pháp. Không có gì tương đương với thuốc lá để thỏa mãn họ theo cách đó. Tôi không có ý nói đó là tốt, nhưng không có gì sánh với rượu để cho họ thay thế. Nhưng chúng ta có thể thay thế thịt (người-thân-động vật) bằng chất đạm rau củ. (Dạ.) Cho nên nếu chúng ta đi khắp nơi buộc tội người dùng ma túy, hoặc người sản xuất ma túy, hoặc chế tạo ma túy, bán ma túy, thì chúng ta cũng không công bình cho lắm. Nếu không thay đổi được thói quen ăn [thịt] của mình, thì chúng ta không thể kỳ vọng người nghiện ma túy, rượu, thuốc lá thay đổi thói quen của họ, vốn dĩ khó khăn hơn cho họ, dễ nghiện hơn, và không có gì thay thế. [Còn] thịt người-thân-động vật thì có rất nhiều, vô số thứ thay thế – bất cứ đâu, bất cứ lúc nào. Thậm chí không cần thịt.

Tải ảnh xuống   

Xem thêm
Tất cả các phần  (8/12)
1
2024-01-03
5820 Lượt Xem
2
2024-01-04
4091 Lượt Xem
3
2024-01-05
3900 Lượt Xem
4
2024-01-06
3621 Lượt Xem
5
2024-01-07
3618 Lượt Xem
6
2024-01-08
3480 Lượt Xem
7
2024-01-09
3138 Lượt Xem
8
2024-01-10
3150 Lượt Xem
9
2024-01-11
2772 Lượt Xem
10
2024-01-12
2794 Lượt Xem
11
2024-01-13
2590 Lượt Xem
12
2024-01-14
2900 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android