Đừng có hỏi là Minh Sư tốt hay không tốt. Chỉ có một câu hỏi: học trò có tốt hay không thôi. Khi nào còn chưa sẵn sàng, khi nào còn chưa thành tâm thật sự cầu tìm Đấng Tối Cao, thì chúng ta sẽ gặp thầy ở đủ loại đẳng cấp, nhưng không phải vị thầy cao nhất. Cho nên, câu hỏi vẫn còn đó với quý vị tới khi quý vị biết mình thật sự cầu tìm Đấng Tối Cao, hay [câu hỏi vẫn còn đó] khi quý vị tìm thần thông, hoặc quý vị tìm vì hiếu kỳ nào đó.
Người mới hả? Người mới hả? Chỉ tượng trưng thôi. Lát nữa quý vị có thể tự lấy. Nếu tôi ngồi, quý vị có thấy tôi không? Quý vị dịch được không? (Dạ được.) Được rồi. Rồi, chúc mừng những người mới [thọ Tâm Ấn]. Quý vị có câu hỏi không? Có điều gì không hiểu không? Người Đức? Người Pháp? Thông dịch? Có câu hỏi nào không? Có điều gì họ không hiểu trong lúc Tâm Ấn không? Họ có thể hỏi tôi. Chà! Chà! Trông rất chuyên nghiệp. Ít ra trông cũng chuyên nghiệp.
Quý vị có hài lòng với Tâm Ấn không? Có vui không? Có điều gì quý vị không hiểu về Tâm Ấn không? Quý vị có thể hỏi tôi bây giờ. Nếu tất cả quý vị đều hiểu, thì tốt. Nghĩa là quý vị thông minh hơn là tôi nghĩ. Xin lỗi là tôi phải nói tiếng Anh, mặc dù tôi cũng có thể nói chuyện với quý vị bằng tiếng Pháp hoặc tiếng Đức, nhưng vì chúng ta là đa quốc gia nên tôi chọn tiếng Anh. Và sau này quý vị có thể hỏi tôi những câu hỏi riêng bằng ngôn ngữ của quý vị, nếu tôi có thể hiểu được. Được không? Không vấn đề gì chứ? Rồi.
Nói đi. (Con không biết liệu con…) Có thể nghiệm. (Nghe…) Nghe? Liệu anh nghe có đúng không, hả? Anh không biết là mình nghe có đúng hay không. (Con không biết liệu con...) Anh là người Đức hay người gì? (Ở chỗ của con đây...) Anh ta nói tiếng gì? Tiếng Đức? Tiếng Ba Lan? Ồ, dịch cho anh ta đi. (Anh ta nói anh không chắc đây có phải là đúng chỗ không, anh đã có lựa chọn tốt không.) Ý anh ta là, đây có phải là Chân Sư không hả? (Dạ không.) Vậy thì là gì? Có phải con đường đúng cho anh ta không? (Bởi vì anh ta đã được liên kết với một trường phái khác, với một con đường khác… Anh ta...) Ai bảo anh tới đây? Chuyện này lúc nào cũng xảy ra với những người hay đi “chọn hàng” nhiều quá. Giải thích cho anh ta. Rồi quý vị hoang mang. Quý vị nên tự hỏi xem là mình có đủ thành tâm hay không – nếu quý vị thật sự thành tâm, thì đây là con đường cho quý vị. Nếu còn hoài nghi, đó nghĩa là quý vị không đủ thành tâm. Có thể dùng mi-crô. Quý vị nói tiếng gì? (Dạ tiếng Ba Lan) Tiếng Ba Lan, ờ.
Chỉ khi nào chúng ta thật sự thành tâm, thì Thượng Đế sẽ đem chúng ta đến con đường thích hợp nhất cho mình. Nói cho anh ta biết. Đừng có hỏi là Minh Sư tốt hay không tốt. Chỉ có một câu hỏi: học trò có tốt hay không thôi. Khi nào còn chưa sẵn sàng, khi nào còn chưa thành tâm thật sự cầu tìm Đấng Tối Cao, thì chúng ta sẽ gặp thầy ở đủ loại đẳng cấp, nhưng không phải vị thầy cao nhất. Cho nên, câu hỏi vẫn còn đó với quý vị tới khi quý vị biết mình thật sự cầu tìm Đấng Tối Cao, hay [câu hỏi vẫn còn đó] khi quý vị tìm thần thông, hoặc quý vị tìm vì hiếu kỳ nào đó.
Sao không nói lớn lên? Có ai dịch tiếng Ba Lan không? (Dạ có.) Được, tốt. Thế thì tốt. Hiểu rõ chưa? Còn câu hỏi nào khác không? (Dạ không, cảm ơn Sư Phụ.) Cứ từ từ! Bảo anh ta cứ từ từ. Và tự hỏi lòng mình. Tôi biết chắc chắn là quý vị đang đi đúng đường. Nhưng sự chắc chắn của tôi không giúp quý vị, nếu đó không phải là sự chắc chắn của quý vị. Nếu quý vị có thể tin tôi, thì tôi nhân danh Thượng Đế 100% nói rằng quý vị đang theo con đường tốt nhất. Nhưng nếu… chính quý vị, quý vị phải tin chính mình. Tin vào trực giác, trí huệ, và lòng thành của mình. Rồi quý vị sẽ biết đúng hay sai.
Còn câu hỏi nào nữa không? Được, người mới hả? (Thưa, chúng con không được cho người khác đụng vào mình?) Không phải là “không được”. Chỉ là bây giờ quý vị đã câu thông với Lực lượng của Đấng Tối Cao. Nếu đi lạy người khác, và xin họ gia trì cho mình, thì quý vị hạ địa vị của mình. Thế thôi. Chứ trong đời sống hàng ngày, người ta đụng mình, ôm mình, làm sao quý vị tránh được? Bây giờ hiểu chưa? (Dạ hiểu.) Rồi. Thế thôi. Được chứ? Vậy đừng hạ thấp địa vị của mình và xin sự gia trì nào của bất cứ ai khác, ngoại trừ Sư Phụ của mình. (Dạ.) Hiểu không? (Dạ hiểu.) Tốt. (Xin cảm ơn Sư Phụ. Con làm công việc mát-xa...) Được, không sao. (Dạ vâng.) Cô niệm Năm Hồng Danh, (Dạ.) rồi cô cũng sẽ có những phước lành cho bệnh nhân – (Dạ, cảm ơn Sư Phụ.) và đồng thời cho cả chính mình nữa. (Xin cảm ơn Sư Phụ.)
(Vận động học. Làm được không ạ?) Có thông dịch nào không? (Dạ, đây. Cô ấy hỏi liệu... Cái đó tên là gì?) (Thử nghiệm cơ bắp, nghiên cứu chuyển động.) (Giảm căng thẳng qua thử nghiệm cơ bắp.) (Điều gì đó về căng thẳng với... Cơ bắp đó là gì? Là một điều gì đó, một biểu hiện đặc biệt như bác sĩ nói thế này. Con không hiểu.) Đó là về gì vậy? (Đó là gì? Người đó làm gì?) Nhưng câu hỏi là gì? (Câu hỏi là gì?) (Câu hỏi của con là, con có được phép điều trị cho bệnh nhân bằng sự nghiên cứu chuyển động, với phương pháp vận động học không ạ?) (Nó gọi là vận động học hay gì đó. Cô ấy hỏi là cô ấy có thể làm việc đó cho bệnh nhân hay không.) Được chứ, sao lại không? Như làm nghề mát-xa, phải không? (Như làm nghề mát-xa hả?) (Dạ không.)
Vậy thì là nghề gì? Chữa trị bằng linh lực? Khí? (Cô ấy chạm vào bệnh nhân.) (Dạ con thử nghiệm cơ bắp.) (Dạ thử nghiệm cơ bắp hay gì đó.) (Dạ con không làm mát-xa.) (Cô ấy kiểm tra cơ bắp. Cô ấy chạm vào đó.) Được, làm được. (Cô ấy có thể làm việc này.) Dĩ nhiên. Nếu là một bác sĩ, đôi khi quý vị phải chạm vào bệnh nhân để xem họ có phản ứng của cơ bắp, hoặc mạch và nhịp tim, việc đó được. Cô là bác sĩ hả? (Dạ không.) Không. Y tá? (Cô ấy không phải là bác sĩ. Cô ấy chỉ hành nghề này thôi.) Nắn khớp xương, phải không? Nắn khớp xương. Ờ, ờ, giống như mát-xa, đại khái vậy, ờ, ờ. Vậy được, không sao. Tôi biết, nắn khớp xương. Không phải hả? Nắn khớp xương, như với xương và cơ bắp này nọ. Ờ, được chứ.
Đừng phức tạp hóa vấn đề, hiểu không? Công việc của mình, mình làm. Nếu không, tôi không thể nào cấp tiền sinh sống cho mọi người nếu ai cũng đổi việc. Không sao. Ý tôi nói “đụng người khác” là quý vị đừng có đi cầu xin người ta gia trì cho mình. Như, bất cứ thầy tu nào sẽ gia trì quý vị. Ở Ấn Độ quẹt hồ bột đàn hương [lên trán] và những thứ tương tự. Quý vị biết không? Bất cứ loại người nào. Chỉ đừng hạ đẳng cấp của mình. Bởi vì bây giờ quý vị là con cái của Thượng Đế, quý vị đã được chấp nhận vào ngôi vị cao nhất trên Thiên Quốc. Quý vị không nên xin bất cứ sự gia trì nào ở đẳng cấp thấp cả. Thế thôi. Chứ công việc của quý vị thì quý vị làm. Vợ của quý vị thì quý vị ôm. Ôm chồng, con, và sống cuộc đời bình thường. Có phải đó là điều quý vị lo lắng? Không sao cả. Phải. Tốt thôi; không sao cả.
Nói đi! (Thưa Sư Phụ, con mới thọ Pháp. Con đọc trong sách của Sư Phụ rằng vào lúc Tâm Ấn, chúng con sẽ có thể nghiệm nội tại. Nhưng con vừa thọ Tâm Ấn chiều nay, mà dường như cho tới bây giờ, con chưa cảm thấy gì hết.) Anh chưa cảm thấy gì à? (Dạ chưa.) Có lẽ anh kỳ vọng quá nhiều, hoặc anh ngủ. Có hai, ba loại. Tôi xin lỗi. Anh không cảm thấy gì hết à? (Dạ không ạ.) Anh không thấy Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại) nào hoặc cảm thấy dễ chịu sao? Không có cảm giác an lạc? (Dạ không.) Không gì hết? (Dạ không.) Anh có nghe Âm Thanh (Thiên Đàng nội tại) không? (Dạ, nhưng con không nghe.) Hả? (Dạ, nhưng không nghe thấy.) (Không nghe thấy.) (Con không nghe thấy Âm Thanh (Thiên Đàng nội tại) nào hết.) Không nghe thấy gì cả? (Dạ đúng, vâng.) Vậy thì lát nữa anh ra ngoài và [quán âm] một mình lần nữa xem.
Anh làm công việc gì? (Dạ con là… giảng viên.) Giáo sư? (Dạ giảng viên, giảng viên đại học.) Giáo sư? Ờ, ờ. Phải, đối với những người này thì hơi khó một chút. Não bộ của họ quá đầy. Họ quá kiêu ngạo nên rất khó cho họ thư giãn và khiêm nhường. Họ thường dạy dỗ người ta, không quen làm học trò. Thành ra quý vị suy nghĩ về đủ thứ ở đây. Thói quen khó bỏ. Đối với những người có nhiều kiến thức hoặc đọc nhiều sách, thì phải kiên nhẫn hơn. Sau một thời gian sẽ ổn thôi. (Chỉ là con không thể tập trung vào mắt trí huệ. Vì đầu óc con luôn…) Tôi biết, tôi biết. Tôi biết là khó hơn, nhưng không có nghĩa là không làm được. Dần dần sẽ tốt hơn. Hãy cố gắng kiên nhẫn và thư giãn hơn một chút. Khi làm giảng viên, thì hãy là giảng viên. Thiền [Zen] là thế đó. Ở hiện tại! Chứ không phải ở quá khứ hay tương lai. Khi làm giảng viên, thì hãy là giảng viên. Khi là học trò ở đây, thì hãy là học trò. Thế mới vui! Tại sao lúc nào cũng phải là thầy? Chán ngắt. Cứ nghĩ theo cách đó, thì cái ngã sẽ không bị tổn thương Hiểu không? Rồi quý vị sẽ không phức tạp vậy. Thân tâm quý vị sẽ không giằng co quá nhiều; rồi dễ tập trung hơn. Bây giờ biết mẹo này rồi ha?