“Anh sắp về nhà rồi, Anh đã mãn hạn tù / Giờ đây anh muốn biết điều gì thuộc về anh và không thuộc về anh / Em nhận lá thư này báo rằng anh sắp về / Thì em yêu sẽ biết mình cần phải làm gì / Nếu vẫn còn yêu anh, nếu vẫn còn yêu anh / Chao ơi, chao ơi, chao ơi Hãy buộc ruy băng vàng xung quanh cây sồi già / Ba năm dài trôi qua, em còn yêu anh chứ? Không thấy ruy băng vàng xung quanh cây sồi già / Anh sẽ ngồi trên xe buýt đi luôn, quên đi cuộc tình mình, chỉ tự trách anh thôi / Không thấy ruy băng vàng xung quanh cây sồi già”. (Thưa Sư Phụ, Ngài hết ho rồi.) (Hoan hô!)
Một con dao nữa hay là… Tôi lo lắng vì cái này. (Nhìn Sư Phụ thật đẹp.) Ừ, tôi chỉ lo về cái Knöpfen (nút) này, chứ không phải về đẹp hay không. Họ làm nó dễ bung đến mức có thể mở ra bất cứ lúc nào. (Ồ không.) Và quá nóng; tôi không muốn mặc quá nhiều đồ. Lại còn phải mặc bộ này vì nó trông đàng hoàng.
(Cảm ơn Sư Phụ rất nhiều về phô mai [thuần chay], và kem [thuần chay].) (Dạ, cảm ơn Sư Phụ.) (Cảm ơn Sư Phụ nhiều lắm!) (Ngon lắm ạ!) Có lẽ còn kem (thuần chay) trong tiệm của mình, hay là không? Trong tiệm còn không? (Dạ có lẽ còn trong tủ đông lạnh, thưa Sư Phụ.) Chúng ta có thể đi lấy thêm, nhưng không công bằng cho những người khác. (Không.) (Dạ.) (Dạ không sao.) Cho mấy người... (Chúng con có đủ rồi, thưa Sư Phụ.) (Cảm ơn Sư Phụ rất nhiều.)
Ít ra tôi cũng không lây nhiễm quý vị, cho quý vị biết vậy đó, nhe? (Dạ không đâu ạ. Sư Phụ đừng lo.) “Tôi là Thượng Đế mà”, cô ấy nói vậy. (Sư Phụ là Thượng Đế! Đúng ạ!) (Chúng con miễn nhiễm ạ.) Như thể tôi cũng tin vậy. Nhưng vẫn không muốn đụng tới, bởi vì nhiều khi tôi ho rồi nước miếng văng vào đó, thành ra để hai người này làm. Làm xong cái đó, cũng cắt mấy cái này luôn nha. Đây, cho vài miếng của tôi. Quý vị cần gì? Đây, cho cô kia nữa. Đây, đây. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Lấy đi. Cho tôi hả? Cảm ơn cưng, không cần đâu. Cảm ơn. Tôi không khát. (Dạ, ly của Sư Phụ đây ạ.) Cho mọi người, cái này cho anh. (Dạ không, đó là của Sư Phụ.) Ờ, được rồi. Vậy thì cho cô ấy, cô ấy khát. Và đưa cho anh ấy, ai cũng được. Nghe này. (Dạ, con cần cái đó. Dạ cái ly kia để đổ đầy.) Được. (Dạ.) Cứ để nó đây cho đến khi hết đã. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Rồi đi lấy một cái khác. (Vâng.) Tôi thích nó. Có cái nào khác trong bếp không? (Dạ có. Con sẽ đổ đầy cả hai, rồi con sẽ trở lại.) Tốt.
(Có ai muốn không?) Nếu tôi không cầm vào bánh mì thì không sao ha – như vầy nè. Nhưng chúng ta có bánh mì (thuần chay) trong bếp, phải không? Trời ơi. Loại bánh mì gì vậy? Nó không thích bị cắt. (Cần cái kéo ạ?) Ồ được. Nhưng anh cần nó mà, phải không? (Con sẽ chuyền mấy thứ này đi.) Ừ, ừ, đúng rồi, chuyền đi, chuyền nó đi. Nghe này. Tôi cưng chiều quý vị để khi quý vị trở thành Minh Sư, quý vị cưng chiều người ta nhe. (Dạ.) Tôi không đủ sức. (Chúng con làm được ạ.) Đừng chạm vào bánh mì; chỉ cắt như thế này thôi nhé? Thấy [ho] nặng vậy. Chứ không tệ như mình thấy đâu. Rồi mở cái này ra.
Lẽ ra tôi không nên kể quý vị nghe mấy chuyện đáng sợ đó, nhưng tánh tôi là vậy đó. Lúc nào cũng nói huyên thuyên. (Không đâu ạ. Cảm ơn Sư Phụ.) Tôi không giấu được gì hết. (Cảm ơn Sư Phụ. Cảm ơn Sư Phụ đã chia sẻ.) Thành ra quý vị có bí mật gì, đừng bao giờ nói tôi nghe. Chuyện của tôi mà còn không giữ được. (Chúng con vinh hạnh là Sư Phụ đã kể cho chúng con nghe.) (Cảm ơn Sư Phụ đã chia sẻ.) Tôi cũng không chắc. (Dạ, cảm ơn Sư Phụ đã chia sẻ.) Không chắc đó có phải là chuyện tốt để chia sẻ hay không, thật vậy, nhưng kệ xừ ha. (Dạ.) Ai quan tâm? (Chúng ta là bạn hữu.) Cái gì quý vị cũng muốn biết. (Dạ.) Đó mới là vấn đề. (Dạ.) Lực lượng của quý vị mạnh quá; tôi đâu cưỡng nổi. [Thành ra] cứ phải nói. Tôi như một cái máy – zzzz. Bấm nút một cái là “nói, nói, nói, nói, nói!” (Dạ, con cũng vậy ạ.) Ờ, nói hoài. Đây. Quý vị lấy cái này chia nhau. Hay là chắc anh làm cho họ thì tốt hơn.
Lấy từng cái một, vì anh có bao tay. (Dạ.) Để lên mỗi miếng bánh mì, rồi đưa cho họ. Đây là loại phô mai (thuần chay) khác. (Cảm ơn Sư Phụ.) Dù tôi có vô tình nói vô cũng không truyền nhiễm đâu. (Dạ đúng ạ. Không sao đâu ạ.) Tôi ráng ngậm miệng mà không được. Cứ mở ra hoài, như là cái máy tự động vậy đó. Tại quý vị hết. (Chuyền đi.) Giờ này, gái nhà lành là đi ngủ hết trơn rồi. Mà quý vị làm tôi thức, “tiệc tùng” này nọ.
(Thưa Sư Phụ, khi lần đầu mẹ con thấy Sư Phụ trên màn hình – lúc đó mẹ con 75 tuổi – và có một nhóm người đang ở bên [Sư Phụ], rồi tự nhiên mẹ con nói: “Sư Phụ là Thượng Đế!” Rồi ngay lập tức, bà chuyển sang ăn chay.) Chà! (Hay quá!) Chà! Làm sao mẹ cô biết? (Sau đó con hỏi: “Ồ, vậy hồi trước mẹ đã nghĩ gì?”)
Chúng ta còn bánh mì (thuần chay) trong bếp, phải không? (Chúng con có thể ăn mà không cần bánh mì.) Không, ăn với bánh mì sẽ ngon hơn. Nếu không thích bánh mì thì đừng lấy nghe. (Người-thân-)chó của tôi cũng ăn như thế này. Không cần bánh mì, không gì hết. Nếu tôi bỏ phô mai (thuần chay) lên bánh mì, là cô chó nhả bánh mì ra, chỉ ăn phô mai (thuần chay) thôi. Ồ, xin lỗi, xin lỗi. Có lẽ anh ấy sẽ làm giùm quý vị. Hoặc nếu quý vị chỉ muốn nếm thử thì cứ thử thôi. Một miếng, một hoặc hai miếng, rồi đưa cho người kế. Cái ở trên, quý vị không muốn ăn bánh mì thì cứ lấy cái đó. Lấy một hoặc hai miếng; không sao. Ở đây mình có rất nhiều. Quý vị có thể lấy hơn một miếng; chúng tôi có rất nhiều.
Anh tên gì? Anh muốn làm tài xế cho tôi hay sao? Bởi vì anh đang bồn chồn. Anh đang lo lắng và nhìn... (Dạ anh ấy là tài xế giỏi đó ạ.) Anh là tài xế giỏi hả? (Dạ.) Anh làm gì ở Ba Lan? (Dạ tiệm Loving Hut và dạy quần vợt.) Anh mở tiệm Loving Hut hả? Làm ăn khá không? (Dạ khá. Mở được ba năm rồi, và...) Tốt. (ngày càng khá ra. Bây giờ chúng con đang thương lượng về việc thuê. Thành ra kiểu như...) Tại sao? Họ không muốn cho thuê nữa hả? (Dạ họ muốn tăng giá chút đỉnh.) Ồ, hiểu. (Họ cho thuê rẻ hơn chút đỉnh rồi, bây giờ họ muốn tăng lên lại.) Ờ, thấy buôn bán khá là họ làm vậy đó.
Lại đây giúp mở cái này ra. Mở cái này. Mọi người có ly không? (Dạ có. Dạ, chúng con có.) Mọi người đều có ly chứ? (Dạ có.) Cô cắt cái này ra, hoặc đi vô bếp lấy một ít bánh mì (thuần chay). Và đưa cho người quay phim một ít. Bánh mì (thuần chay) trong bếp. Chúng ta luôn có một ít. (Dạ, trong nhà bếp chính.) Biết không, nhà bếp chung – chỗ nào mà có thể lấy được. Đây, cắt đi. Cắt nó ra và làm giống vậy, rồi đưa ra cho họ. Vậy quý vị có thể có nhiều hơn một loại. Ồ, đừng làm vậy; ôi nguy hiểm quá. Như vậy có ổn không? Không, không, không, không. Ờ, đúng rồi, như vậy đó. Tôi tìm được mấy thứ này trong tủ lạnh. (Tuyệt vời!) Không biết ai ăn cái này, không phải tôi đâu. Tôi còn chưa rờ tới nó. Tôi không biết gì hết. Quý vị có thể bẻ bánh mì ăn với nhau. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Hai, một. (Dạ cảm ơn.) Hai người một cái nha. Chà, nhiều rác quá. Người Tàu mà ở đây là họ lấy hết mấy thứ này. Thật đó! “Sư Phụ sờ vào”, và họ về nhà kể cho nhau nghe.
Mình không có nhiều đâu, nên… (Chúng con sẽ chia nhau ạ.) Tôi không biết chia thế nào. Quý vị chia nhau đi. Quý vị có thể cắt hoặc bẻ nó ra, (Chúng con sẽ chia nhau ạ.) bẻ thành từng miếng nhỏ. (Dạ, cảm ơn Sư Phụ.) Nghe này, có một miếng bánh mì. Ai không có? Anh có không? Không có phô mai (thuần chay) hả? (Dạ chúng con không có.) Đây. (Sư Phụ, miếng đó là phần Sư Phụ ạ.) Không, tôi không muốn ăn. Cảm ơn cưng. Thật sự tôi không muốn. Ồ, ở đây có ít quá. Anh có thể đưa một ít tới đây. Ờ, đây. Đây nè. Quý vị thưởng thức nhe? Chia sẻ với anh em mình, chia nhau nha. Quý vị chia nhau vì chúng tôi không có đủ bánh (thuần chay) để chuyền cho tất cả. Tốt. Cái này hết rồi, phải không? (Dạ.) (Được không ạ?) Ờ. Không sao.
Anh để phô mai (thuần chay) lên đó. Anh cắt nó làm đôi, rồi phết phô mai (thuần chay) lên trên để mọi người có thể thưởng thức. (Còn con dao khác không?) Cái này anh có thể… (Tôi sẽ cắt nó rồi chị để lại…) Cái này quý vị cũng có thể bẻ. (Cái này cần cắt theo cách khác.) (Anh cho phô mai lên.) (Được.) Không có chi, hãy thưởng thức. (Chuyền qua. Chuyền đi.) Không, không, không, quý vị đưa từng người. Nếu tất cả đều như vậy thì mồ hôi của mọi người sẽ rớt xuống khắp cả, và sau người thứ mười, nó sẽ có vị như… (Mặn hơn.) Quý vị hiểu ý tôi mà. (Dạ. Đúng ạ.) Ờ, ờ, ờ, như thế thì tốt. Còn một cái nữa ở dưới này hả? Ờ, ờ, ờ, như thế đó. Tôi vừa mới rửa tay với nước và hai tờ giấy lau. Nên tay sạch.
“Anh sắp về nhà rồi, Anh đã mãn hạn tù / Giờ đây anh muốn biết điều gì thuộc về anh và không thuộc về anh / Em nhận lá thư này báo rằng anh sắp về / Thì em yêu sẽ biết mình cần phải làm gì / Nếu vẫn còn yêu anh, nếu vẫn còn yêu anh / Chao ơi, chao ơi, chao ơi Hãy buộc ruy băng vàng xung quanh cây sồi già / Ba năm dài trôi qua, em còn yêu anh chứ? Không thấy ruy băng vàng xung quanh cây sồi già / Anh sẽ ngồi trên xe buýt đi luôn, quên đi cuộc tình mình, chỉ tự trách anh thôi / Không thấy ruy băng vàng xung quanh cây sồi già”. (Thưa Sư Phụ, Ngài hết ho rồi.) (Hoan hô!) Nãy giờ quý vị cầu hay sao vậy? (Dạ! Chúng con đã cầu nguyện!) Cảm ơn nha. (Dạ.) “Này bác tài xế ơi, xin nhìn giùm tôi với / Vì tôi không dám nhìn xem có gì không / Tôi vẫn còn trong tù mà người tôi yêu, nàng cầm chìa khóa / Ruy băng vàng đơn sơ...”
Để tôi làm. Anh cắt cái này. Ồ, cái này không ổn. Có cái nào tốt hơn không? Cái này thì sao? “Con cái” đông quá – phải tiết kiệm thôi… như vậy đó. Đưa một ít cho người quay phim. Họ đang nhỏ nước miếng vào ống kính. (Chúng con đưa cho anh đó?) Ờ. Quý vị lo ăn không hà, mà quên cầu nguyện, bởi vậy. Xem nè, phải có người thưởng thức chứ. Giống như phải có người nấu bếp, mồ hôi nhễ nhại trước ánh lửa thì thực khách bên ngoài mới có thể thưởng thức. (Dạ.) Đó là một phần công việc. Hiểu không? Quý vị cứ thút thít hoài như vậy, tôi sẽ không bao giờ kể gì cho quý vị nghe nữa đâu. “Sư Phụ ơi, nỗi khổ đó, chúng con làm sao đây?” Tôi không có ý nói nhóm này thôi. Bao nhiêu là người, hiểu không? Dù rửa sạch quý vị rồi, cũng luôn luôn có những người mới tới. Dù tôi có rửa sạch sẽ toàn thế giới, lúc nào cũng có các em bé mới ra đời, nghiệp mới. (Người mới.) Ờ, chuyện bình thường. Đời là thế, cưng ơi! Đời là thế. (Dạ đời là thế.) Ờ, đời mà!
Photo Caption: Đoàn Kết Thì Mạnh