Bữa nay tôi còn phải chia sẻ mấy món này với vài bác sĩ, y tá. (Tốt quá.) Họ vui quá chừng. Bởi vì đa số người ta chỉ cho có thể là một hộp sô-cô-la, thế thôi, còn mình thì cho đủ thứ. […] cũng cho một ít chả giò (thuần chay) và gỏi cuốn tươi (thuần chay) với sủi cảo (thuần chay). Ôi, họ mê quá. Thích, thích, thích quá chừng. Cho nên không phải như... Tôi đã có thể mua thêm cho quý vị. (Ô… Quá đủ rồi ạ. Nhiều lắm rồi. Cảm ơn Ngài nhiều.) Nhưng đây chỉ là tượng trưng cho vui thôi. […]
Tôi chỉ lấy thế này. Để nó như vầy. Chao ơi. Và như vầy, như vầy. Cái đó của tôi. Đây là của quý vị. Hết rồi hả? Hết phô mai (thuần chay) rồi hả? Hết phô mai (thuần chay) thì mình ngừng. (Dạ, còn một gói nữa.) Ngừng, ngừng. Ô, tiếp tục. Ờ, ờ. Cắt gói đó. [Cho] anh chàng quay phim. Nếu không cho, anh ta không chịu làm việc nữa. Ồ, hai người này nữa. Tôi quên mất. Họ không muốn hả? Nếu cần thì lấy một miếng. Không hả? Được. Cái này không có phô mai (thuần chay), không ai muốn cả. (Sư Phụ dùng một miếng đi ạ.) (Sư Phụ dùng trà không ạ?) Không phải lúc nào tôi cũng muốn ăn. Không phải lúc nào cũng ăn được. Dù có ngon đi nữa, không phải lúc nào cũng muốn ăn. Xin lỗi. (Sư Phụ dùng chút trà không ạ?) Không, tôi không muốn gì hết. Ồ, cô nói trà hả? (Dạ.) Ở đâu ra vậy? (Chúng con pha trà để dùng ngoài chòi. Con có thể mang...) Dùng ở đâu? (Dạ cho cái chòi bên ngoài.) À, được, được, được. (Được không ạ?) Tôi không ra ngoài đó đâu, vậy… (Dạ.) Trong này ấm áp.
Chao ơi. Trời, quá 1 giờ đêm rồi hả? Ôi chà. Anh làm mẻ cuối cùng, rồi kết thúc. Đừng ngủ trên đó. Đừng nằm lên đó. Để cái đó ra đây, đừng để lông tay rớt vào mọi thứ. Lông có thể rớt ra, biết không? (Dạ.) Thấy không, bởi vậy tôi mới không có sợi lông nào, vì tôi biết tôi sẽ làm Minh Sư và rồi... sẽ phải chia sẻ thức ăn. Nếu ăn trúng sợi lông thì… Ôi chao. Bởi vậy anh ta mới không phải là Minh Sư, thấy không? Quá nhiều lông. (Khắp người. Anh chàng lông rậm.) Bởi vậy tôi mới làm phụ nữ, không có nhiều lông. (Dạ.) Chỗ nào cần thiết thì mới có, nhưng phần còn lại không có. Như vậy rất tốt. Ai chưa có phô mai (thuần chay) và bánh mì (thuần chay) đâu? Giơ tay lên. (Chúng con có hết rồi, thưa Sư Phụ.) Có hết rồi hả? Có lẽ để vô trong này đi. (Cái hộp.) (Phô mai (thuần chay) này thật sự ngon không thể tưởng. Của Đức…) Cái này là của Pháp. Cái đó của Thụy Sĩ. (Ở Đức chúng con cũng có, thưa Sư Phụ.) Ờ. Thương hiệu đó nhiều nước họ bán. (Dạ.) (Cho họ?) Người quay phim có rồi ha? (Dạ.) Nó chỉ nhìn không đẹp.
Tin vui là nó không tới nỗi tệ như mình thấy đâu. Trước đây, lúc tôi chưa ho nhiều, bên ngoài không thấy nặng, nhưng thật ra rất nặng, tại vì cổ họng rát lắm, rất đau, còn đầu thì – nhức như búa bổ. Nhưng bữa nay ho mà không bị mấy triệu chứng kia. Cho nên không tệ như mình thấy đâu. Tin mừng. (Hoan hô!) Vậy là cũng may mắn lắm rồi. Các Minh Sư khác ở những thế kỷ trước, Họ bị chặt đầu, bị treo cổ, bị chặt tay, chặt chân, bị lột da sống, đủ thứ. Thành ra cái này ăn nhằm gì, phải không? Đừng lè nhè như con nít. (Sư Phụ vẫn phải làm việc cực quá.) Thì sao? Nói vậy là sao? Ý là tôi nên ngừng hả? (Dạ không, Sư Phụ làm tới 24 tiếng một ngày.) Ồ, ai bận tâm làm chi. Tiếp tục. Thưởng thức đi. Chúng ta không nên lo lắng về đau khổ, vì đó là một phần của đời sống. Là một phần của đời sống.
Còn một ít phô mai (thuần chay) ở đó, cắt nó ra và phết lên phần còn lại. Rồi mình xong. (Nhiều quá ạ.) Ừ. Ai thích ăn thêm chút nữa thì hoan nghênh. Nếu muốn ăn thêm, thì lấy. Nếu không muốn ăn thêm, thì chuyền đi. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Tại vì có người không muốn ăn nữa, nên ai muốn thì lấy. Một chút nữa ở đó. Họ đã finito (xong) chưa? Đưa cho người nào đi. Họ thích nó. (Dạ.) Đưa cho họ, ở đó. Có người nói ăn cái này không cần với bánh mì. Mấy chàng mạnh mẽ không muốn. Anh nói vậy đó. Nè. Ăn đi! Rồi, mình vẫn còn cái gì nè. (Ồ!) (Ôi chao ơi!) (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Quý vị có đủ bánh mì phô mai (thuần chay) chưa? Đủ chưa? (Dạ đủ rồi. Cảm ơn Sư Phụ.) Tiếng Ba Tư nói “Không có chi” như thế nào? (خوش آمدید) (Khosh amadid) .خوش آمدید Khosh amadid. Không có chi. Nhưng tiếng Iran nghe dịu dàng lắm. Cái gì cũng “hô hô hô”. Rất nhiều “hô hô”.
(Thưa Sư Phụ, con xin nói với Sư Phụ về hê-mô-glô-bin của Ngài.) Cái gì của tôi? (Dạ huyết sắc tố.) Có vấn đề gì không? (Con nghĩ đó là về axit folic, vi-ta-min B12 và chất sắt. Sư Phụ nên dùng ba chất này.) Thêm hả? (Dạ.) Ồ, tôi uống nhiều… ngày nào tôi cũng uống thuốc bổ (thuần chay). Thật ra không phải mỗi ngày, lúc nào nhớ thì uống. Nhưng có điều là họ căn cứ theo mấy người ăn thịt (người-thân-)động vật ngoài kia. (Dạ.) Thành ra họ cứ nói mình thiếu vi-ta-min B. Nhưng nếu thiếu vi-ta-min B12 thì tôi đã không cười nhiều vậy. Thấy đó, tấm hình nào của tôi cũng cười, ai bận tâm [về B]? (Dạ dĩ nhiên.) Khi nào nhớ thì tôi cũng uống vi-ta-min (thuần chay). Mấy ngày nay, khi nào bệnh nhiều hơn trước, thì tôi uống vi-ta-min (thuần chay).
(Con nói nó bình thường. Nhưng bởi vì Sư Phụ trẻ, thì nó phải là 14). Tôi không hiểu. (Nó bình thường.) Bình thường, ờ. (Hê-mô-glô-bin bình thường.) Ờ. (Nhưng vì Sư Phụ mạnh, khỏe, thì phải là 14. Nhưng nó bình thường.) Nghĩa là sao? Nghĩa là dựa theo cái này thì tôi cỡ 14 tuổi hả? (Huyết sắc tố của Sư Phụ là 12, nó là 12.) Ồ, hiểu rồi. (Nên là 14.) (Không sao ạ. Nó bình thường. Nhưng vì Sư Phụ mạnh khỏe nên phải là 14. Hê-mô-glô-bin phải là 14. Nên là 14.) Vậy tôi là 12 hay 14? (Dạ 12.) Là 12. (Nó đề là 12.) Nhưng tôi nên là 14 à? (Bởi vì Sư Phụ khỏe mạnh.) Chắc thấy bên ngoài khỏe thôi. Vậy là tôi thiếu 2. (Giữa 13 và 14.) Tiếc quá, tôi sẽ đi mua chỗ nào đó. Ra tiệm thuốc tây mua. Hay là muốn tôi mua trên mạng? Ngày nay cái gì cũng mua được, đặt trên mạng. (Dạ.) Mình có thể đặt áo lót trên mạng hoặc vi-ta-min (thuần chay) hay là (Chồng.) xương (thuần chay) cho người-thân-chó, xương cọp – à không phải, “Dầu cù là Con Cọp”.
Quý vị vui chứ? (Dạ. Cảm ơn Sư Phụ rất nhiều. Xin cảm ơn Sư Phụ rất nhiều. Ô, chúng con vui lắm. Cảm ơn Sư Phụ.) Vậy thì đi ngủ đi… Ý tôi là đi thiền. (Dạ thiền.) Tôi sẽ ra ngoài thiền với quý vị một lát nhe. Quý vị ra bây giờ thì tốt. (Cảm ơn Sư Phụ rất nhiều. Xin cảm ơn Sư Phụ.) Để tôi đi trước, không sao. Để tôi đi trước, vì tôi không đợi được, quý vị nhiều người quá. (Dạ.) Gặp quý vị ngoài kia nha. (Cảm ơn Sư Phụ. Chúng con thương Sư Phụ.) Quý vị có thể ngồi quanh. Còn gì muốn kể, muốn hỏi, muốn tôi làm không? (Chúng con thương Sư Phụ. Cảm ơn Ngài. Cảm ơn Sư Phụ.) Được chưa? Ổn hết rồi hả? (Dạ. Cảm ơn Sư Phụ rất nhiều. Cảm ơn Sư Phụ rất nhiều. Cảm ơn Ngài.)
(Thưa Sư Phụ, chuối có vi-ta-min B. Ăn nhiều chuối thì có vi-ta-min B.) Chuối hả? (Dạ.) À, tôi ăn chuối “chọn lọc” thôi. Nếu mua thì tôi mua chuối nào mà đã rớt xuống rồi. Cho nên không sao. Nhưng mấy bữa nay, họ làm sinh tố chuối (thuần chay) cho tôi. Tôi phải giả bộ như không thấy và nói xin lỗi, rồi tôi gia trì cho cây chuối đó, nên không sao. Quý vị ổn hả? (Chúng con có để mấy cái bánh kếp (thuần chay) không nướng cho Sư Phụ ở trong bếp.) Bánh kếp hả? (Dạ bánh kếp thô (thuần chay).) Bánh kếp thô (thuần chay) đó hả? (Dùng với sữa hạnh nhân tươi.) Ồ, cô nghĩ có ngon không? (Dạ con chưa hỏi ai ăn thử.) Ồ, dù sao cũng cảm ơn cô.
Chà. (Chúng con đã ăn hết sạch.) Ờ. (Bất cứ thứ gì.) Xin lỗi, trong bếp chúng tôi có bấy nhiêu thôi. (Ồ, không sao, cảm ơn Sư Phụ rất nhiều.) (Cảm ơn Sư Phụ nhiều ạ.) Lý do là vì, thứ nhất, chúng ta số lượng đông nên khi đi chợ, mỗi ngày mà kiếm số lượng lớn thức ăn như vậy không phải dễ. Đó cũng là vấn đề nữa. Đâu phải mình ở Paris hay Luân Đôn. Mình ở một vùng nhỏ, và cái (tiệm) lớn nhất là ở Nice, và họ chỉ có thể cung cấp bấy nhiêu thôi. Ngày nào mình cũng lấy hết trơn hết trọi. Cho nên, cũng tốt cho kinh tế Pháp, dĩ nhiên rồi. Mình muốn mua nhiều cũng không được, để cho quý vị ăn tới khi quý vị... trông giống như bà bầu. Đó là một lý do. Không phải về tiền bạc, không phải tôi keo kiệt hay là không rộng lượng. (Sư Phụ còn hơn cả rộng lượng.)
Bữa nay tôi còn phải chia sẻ mấy món này với vài bác sĩ, y tá. (Tốt quá.) Họ vui quá chừng. Bởi vì đa số người ta chỉ cho có thể là một hộp sô-cô-la, thế thôi, (Dạ đúng.) còn mình thì cho đủ thứ. Hôm qua… à không, hôm kia và hôm nay, cũng cho một ít chả giò (thuần chay) và gỏi cuốn tươi (thuần chay) với sủi cảo (thuần chay). Ôi, họ mê quá. Thích, thích, thích quá chừng. Cho nên không phải như... Tôi đã có thể mua thêm cho quý vị. (Ô… Quá đủ rồi ạ. Nhiều lắm rồi. Cảm ơn Ngài nhiều.) Nhưng đây chỉ là tượng trưng cho vui thôi. (Cảm ơn Sư Phụ nhiều lắm ạ!) (Xin cảm ơn Sư Phụ nhiều.) Đâu phải như nhà ăn từ thiện hay là gì há. (Rất ngon.) Đó là một lý do.
Lý do thứ hai là tại mình không có đủ người (ban làm việc) đặng mà đi tới đi lui [mua đồ]. Rồi vì mấy chiếc xe nữa, chúng ta chỉ có vài chiếc, mà họ phải đi ra phi trường, đưa rước, (Dạ.) đưa người ra vô, cũng không có nhiều tài xế nữa. (Dạ.) Dù có đi nữa, một số [tài xế] phải làm việc, và cũng phải để họ thiền. Chứ không thì họ làm rối tung. Hiểu không? (Dạ vâng.) Cho nên, thật ra tôi muốn cho quý vị nhiều hơn nữa. (Ồ, thưa Sư Phụ, cảm ơn Ngài.) Có điều, vì mấy lý do này, chúng ta hài lòng với những gì mình có nha. (Dạ. Cảm ơn Sư Phụ.) (Xin cảm ơn Sư Phụ rất nhiều!) Bây giờ quý vị hiểu chưa? (Dạ hiểu.)
Rằng lẽ ra mình có thể có nhiều hơn, nhưng mình ngưng. (Dạ. Quá đủ rồi. Tốt quá rồi ạ.) Ờ. Vậy tốt. (Cảm ơn Sư Phụ về tất cả mọi thứ!) Lẽ ra chúng ta có thể có nhiều hơn. Trong hoàn cảnh khác thì mình có thể có nhiều hơn. (Quá đủ rồi ạ.) Tại vì tôi muốn cho quý vị thật nhiều, tới khi quý vị vui thích, thỏa mãn... (Chúng con rất là vui.) Nhưng thứ nhất, chúng ta không có đủ nhân lực (ban làm việc) ở đây, thật vậy. Bởi vì chủ yếu tôi sống ở châu Âu – quý vị không quen làm việc, lại không có nhiều thường trú ở đây. Bên Đài Loan (Formosa) thì dễ dàng hơn. Tôi chỉ gọi, là mọi người mang tới, và Đài Loan (Formosa) nhỏ vậy mà muốn mua gì cũng được, 24 tiếng. (Hay quá!) 24 trên 24, 7 ngày 1 tuần, thật vậy! Miễn có tiền là cái gì họ cũng giao tới liền.
Có điều ở đây thì khác. Họ có siesta (giờ nghỉ ngơi), và fiesta (tiệc tùng) và họ… Ở miền nam, đời sống thong dong, lúc nào cũng nghỉ hè. Cho nên nhiều khi muốn mua, nhưng bị vấn đề về giới hạn – giới hạn số lượng và thời gian. Vả lại tôi cũng không có bao nhiêu nhân lực (ban làm việc) ở đây. Tất cả đều lệ thuộc vào mấy người đến rồi đi như vậy đó. Không thể nào điều động họ 24 tiếng được. Mấy cửa tiệm cũng đâu có mở lâu vậy. Thành ra quý vị có được bao nhiêu cũng là tốt rồi. (Dạ.) (Cảm ơn Sư Phụ rất nhiều.) Rất nhiều tình thương. (Cảm ơn Ngài. Xin cảm ơn Sư Phụ.) (Dạ đúng. Con thương Sư Phụ vô vàn, vô vàn!) Đồ ăn ít nhưng rất nhiều tình thương. (Ồ! Cảm ơn Sư Phụ, cảm ơn Ngài. về mọi điều, thưa Sư Phụ.) Ờ. (Cảm ơn về tình thương của Ngài.) Không, tôi cảm ơn quý vị tới đó chớ. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Tôi thấy được thương quá chừng. Vì điều đó, tôi cũng cảm ơn quý vị, cảm kích rất là nhiều. (Xin cảm ơn Sư Phụ! Cảm ơn Sư Phụ. Cảm ơn Sư Phụ.)
Gì vậy cưng? (Hồi đầu năm con cảm thấy chắc là không có bế quan nữa, nhưng bỗng dưng có tin, con rất là ngạc nhiên. Cho nên, xin cảm ơn Sư Phụ.) Ờ, tôi cũng vậy. Tôi cũng ngạc nhiên luôn. Chắc có người nào ở đâu đó cầu dữ quá, thành ra mới có. (Dạ) (Có lẽ, lần tới ở Thái Lan. Người Iran có thể đến Thái Lan.) Ồ, vậy hả? (Dạ) À, đúng rồi. Tôi nhớ kỳ rồi nhiều người tới lắm. Ôi, tôi cảm thấy không muốn du hành nữa. Để coi sao nhe. (Dạ.) Bởi vì tới đó xa quá mà tôi không có thị thực như là… Chỉ có giống như quý vị thôi. Có thể ở lại được một tháng, hai tháng là tối đa, rồi phải bay về lại tận châu Âu. Ngày nay, tôi hơi ớn một chút. Được rồi, để coi sao nha. (Xin cảm ơn Sư Phụ. Chúng con thương Sư Phụ.)
Photo Caption: An Bình Dẫn Đến Sự Tĩnh Lặng