Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm
Nếu ăn thịt, phải trả bằng thịt. Cho nên thân thể của chúng ta phải gánh chịu, hoặc là chết, mắc bệnh, ung thư, đủ các thứ. Đó là vì luật “mắt trả mắt, răng trả răng”; “thịt cho bụng, và bụng cho thịt, và Thượng Đế sẽ hủy diệt cả thịt lẫn bụng”. Bởi vì chúng ta ăn thịt, chúng ta phải trả bằng thịt. Vì vậy nên có chiến tranh, bởi vì đôi khi chúng ta giết quá nhiều động vật, và không thể cứ trả hết kiếp này sang kiếp khác. Cho nên chiến tranh đến và rồi nhiều người cùng bị giết, và như vậy, nghiệp chướng tập thể được xóa đi nhanh hơn. Cho nên, đừng đổ lỗi cho chiến tranh, đừng đổ lỗi cho ai cả, ngoại trừ chính chúng ta.Ngược lại, ăn thịt là lối dinh dưỡng bạo lực. Điều đó đã bắt đầu từ cách chúng ta chăn nuôi gia súc, cách chúng ta đối đãi với họ, cách chúng ta bắt họ ăn thuốc trụ sinh cũng như tất cả các cách ngược đãi khác và kết cục là chúng ta kết liễu cuộc đời họ bằng bạo lực, thảm sát hàng loạt để thỏa mãn phút giây hưởng thụ trong thoáng chốc của mình. Do đó chúng ta nên chấm dứt chu trình bạo lực này. Trung bình trong một đời người, mỗi người ăn khoảng 3.000 con vật sống trên đất liền − bò, heo, gà, v.v… 3.000 con vật! Như vậy nếu chúng ta ăn thịt, chúng ta phải chịu trách nhiệm cho việc giam cầm đầy bạo lực, thường xuyên ngược đãi và thảm sát đối với 3.000 sinh linh trước khi chúng ta lìa cõi đời này.Trên quy mô toàn cầu, cũng được ước tính rằng 60 tỷ con vật trên đất liền cộng với hàng tỷ sinh vật biển bị sát hại hàng năm, phần lớn đều đến từ các xí nghiệp chăn nuôi với điều kiện chật chội, khổ sở, không lành mạnh và mất vệ sinh. Đây thật sự là cuộc chiến tranh: chiến tranh với loài vật. Nó cũng tương tự như chiến tranh giữa con người với con người, chỉ có điều là loài người chúng ta còn có thể tự vệ trong nhiều tình huống. Nhưng loài vật, họ bất lực, vô vọng và ở đây chúng ta thật sự ngược đãi họ. Đây là chiến tranh với sự giam cầm hoàn toàn, ngược đãi, hành xử bằng dao, súng và thậm chí bằng chất nổ, gây tổn thất rất lớn về mặt tài chính cũng như sức khỏe của con người. Nó còn gây ra sự phá hoại trên mọi phương diện, như là tổn hại về tâm lý và tàn phá môi sinh; chẳng mấy chốc có lẽ sẽ tận diệt cả Địa Cầu. Nếu tiếp tục tạo ra từ trường không an bình, dù là chiến tranh giữa con người hay chiến tranh với loài vật, chúng ta sẽ không có được hòa bình bởi vì đồng thanh tương ứng.Nếu chúng ta không đi theo con đường tình thương và đạo đức, chúng ta sẽ mở rộng thêm bầu không gian bất hòa, bạo lực. Chúng ta có thể thấy bằng chứng cho điều này trong các trại chăn nuôi, lò sát sinh, nơi không có chút hòa bình nào cho các bạn thú đồng cư có tâm thức và vô tội. Không những thế, vô số loài hoang dã bị mất nơi cư ngụ, không có đời sống an bình vì đất đai bị khai phá mỗi ngày cho ngành công nghiệp chăn nuôi. Hơn 80% những khu vực bị tàn phá ngày càng nhiều của rừng Amazon đã trở thành bãi chăn nuôi gia súc, phần còn lại chủ yếu là để trồng trọt cây lương thực cho việc chăn nuôi. Hàng triệu người nghèo khó không có đời sống bình an, họ chịu cảnh đói khát ngày càng trầm trọng chỉ vì ngành công nghiệp chăn nuôi đã tiêu thụ nguồn tài nguyên khổng lồ. Những người sống gần các trang trại chăn nuôi không có đời sống an bình, nơi đó khí hyđrô sunfua, amôniắc và bụi bặm đầy vi trùng phát ra mùi hôi thối không chịu nổi và gây ra những vấn đề về sức khỏe, làm người dân không dám ra khỏi nhà, thậm chí còn phải rời bỏ quê hương. Những người tiêu thụ bị nhiễm những căn bệnh liên quan đến thịt ngày càng gia tăng cũng không có đời sống an bình.Và cuối cùng, thậm chí một số người kiếm được lợi nhuận từ ngành công nghiệp thịt và sữa cũng không có đời sống an bình. Họ phải chịu những hậu quả kinh hoàng từ hành động của họ không kiếp này thì cũng kiếp sau vì Thượng Đế đã cảnh báo những người giết hại loài vật nên chấm dứt tất cả những việc làm tàn nhẫn này. Thánh kinh có nói vậy. “Hãy chấm dứt mọi sự tàn ác này, nếu không khi họ cầu nguyện Ngài, Ngài sẽ ngoảnh mặt đi bởi vì tay họ dính đầy máu của chúng sinh vô tội”. Thế nên một thế giới hoàn toàn hòa bình phải là thế giới thuần chay, nơi mọi chúng sinh sống trong an bình và không sợ hãi lẫn nhau.Chúng ta muốn có một thế giới hòa bình và chúng ta đều nói muốn có hòa bình và tình thương. Vậy thì tôi nghĩ chúng ta nên bắt đầu ngay bây giờ, hãy để hòa bình bắt đầu từ đĩa ăn của mình. Hãy để tình thương bắt đầu từ sự lựa chọn của chúng ta. Khi một người tham gia vào sự sát sinh trực tiếp hoặc gián tiếp bất cứ chúng sinh nào, dù là người hay động vật, người đó đã bước vào vòng xoáy thù hận và bạo lực. Và vòng xoáy này chỉ sẽ chấm dứt khi người đó ngừng lại.Tất cả chúng ta đều muốn con mình lớn lên thông minh, từ ái và tử tế, nhưng chúng ta dạy con cái điều gì từ lúc bắt đầu cuộc đời rất mong manh của họ? Chúng ta dạy họ điều gì? Chúng ta nhét những thứ là biểu tượng của bạo lực vào miệng họ. Ngay cả khi họ nhả ra, chúng ta cứ ấn vô trở lại cho đến khi họ quen thì thôi. Đến nay bạo lực là một phần đời sống của chúng ta. Bạo lực là những gì mà chúng ta dạy con cái, rồi kỳ vọng họ trở nên hiền lành tử tế. Không chỉ riêng bạo lực, mà miếng thịt hay cá hoặc thú vật, thứ mà chúng ta cố nhét vào cái bụng ngây thơ của con cái chúng ta, nó cũng làm giảm đi sự thông minh của họ, giảm phẩm chất thương yêu và nhân từ của họ. Chúng ta kỳ vọng con cái mình phải là tuyệt nhất, nhưng lại cho họ thứ tệ nhất. Điều tệ hại nhất trong tất cả mọi điều tệ hại là ăn thịt.Chúng ta nói muốn sống lâu, muốn có sức khỏe, muốn bình an, nhưng không thật sự như vậy. Chúng ta không thể nói muốn có sức khỏe trong khi hút thuốc, uống rượu, ăn thịt và dùng ma túy. Không thể nói muốn có hòa bình trong khi mỗi ngày sống đời sống đầy bạo lực, dù là gián tiếp, bằng cách ăn thịt. Đó là bạo lực. Ăn những thứ làm cho mình tổn thọ, rồi lại nói là muốn sống lâu. Tất cả rượu, thịt, thuốc lá đều làm con người tổn thọ. Muốn thông minh nhưng chúng ta lại đầu độc bộ não của mình. Chúng ta cứ làm ngược lại với những gì mình muốn. Cho nên mới có vấn đề, bệnh tật, chiến tranh. Đúng vậy, đó là hậu quả của nó.Chúng ta là con cái của Thiên Đàng. Nếu muốn điều gì đó, chúng ta phải biểu lộ dấu hiệu rằng mình muốn điều đó. Bây giờ, chúng ta muốn hòa bình, muốn nhân từ, muốn tình thương, ân điển từ Thiên Đàng, chúng ta phải khởi sự biểu lộ điều đó, bằng hành động. Chúng ta phải biểu lộ dấu hiệu thương yêu nhau. Chúng ta phải nhân từ với nhau. Chúng ta phải nhân từ với tất cả. Rồi Thiên Đàng sẽ nói: “À! Con cái ta muốn điều đó!” Rồi điều đó sẽ đến. Nhưng chúng ta không thể chỉ ngồi cầu hòa bình và nhân từ khi mà hành động của mình thì đi hướng ngược lại. Chúng ta không thể đi nam và rồi cầu nguyện sẽ đến bắc. Hiểu không? (Đúng vậy.) Bạo lực và sự sát hại con người và loài vật này là dấu hiệu chắc chắn rằng chúng ta không muốn tình thương, không muốn từ bi, không muốn hòa bình.Chiến tranh không hề đúng. Sát sinh không bao giờ đúng. Do đó, nếu chúng ta quan tâm đến người khác theo cách mình quan tâm đến bản thân, cứ đặt mình vào địa vị của họ, thì chúng ta biết chắc chắn phải làm gì. Không bao giờ có lý do gì để hại bất cứ ai, hại thế nhân hay loài vật, những bạn đồng cư, không hề có lý do nào tốt cả, ngay cả nhân danh khoa học, nhân danh sức khỏe, không có gì cả. Không có lý do nào cả! Nếu không sát hại loài vật hoặc không sát hại lẫn nhau, chúng ta không phải đi đến kết cuộc như ngày nay, với vô số vấn nạn, nhiều thiên tai, nhiều đau khổ, nhiều chiến tranh, nhiều bệnh hoạn. Càng sát sinh loài vật, ngay cả để thử nghiệm trong phòng nghiên cứu, chúng ta càng có nhiều bệnh. Hãy nhìn xem. Chúng ta vừa chữa lành một thứ bệnh, thì một bệnh khác xảy ra! Còn tệ hơn bệnh trước! Luật nhân quả (quả báo), luật vĩ đại của vũ trụ không bao giờ sai sót.