Vào thời Đức Phật, hoà bình hơn. Nhưng thấy không, ở những thời điểm khác nhau, thời kỳ luân hồi khác nhau, nghiệp sẽ an bài những chuyện khác nhau. Ngay cả Đức Phật, dòng họ của Ngài cũng bị tiêu diệt bởi một nghiệp nào đó từ lâu hơn, từ những đời khác, rồi nó biểu hiện vào đời Ngài nên gia đình, dòng tộc của Ngài đã bị tiêu diệt. […] Lúc bấy giờ, một trong những quan triều xấu của địch đã nhắc nhở ông vua lý do tại sao ông ấy nên đi giết dòng họ Thích Ca, và nhà vua đã làm như vậy. Nhưng sau đó, nhà vua này đã đi giết, sát hại và tra tấn rất nhiều, vô số người – cả phụ nữ và trẻ em – rồi ông vua đó đã đọa địa ngục, địa ngục vô gián, và không bao giờ đầu thai trở lại. Để tôi xem ông ta còn ở đó không. Bây giờ ông ta ở đâu? Ông ta không còn ở đó nữa; vậy bây giờ ông ta ở đâu? Ồ, ông ta tái sinh thành thân phận giống con người, nhưng ở một đất nước liên tục bị chiến tranh tàn phá. Không phải ở thế giới này, mà ở thế giới khác. Chúng ta còn có nhiều tinh cầu khác, và bất cứ ai gây chiến nhiều sẽ xuống địa ngục trước. Nếu họ giết nhiều người thì họ sẽ đọa địa ngục, địa ngục vô gián. Đôi khi có thể là mãi mãi. Nhưng trong tình cảnh như vậy, một giây trong đời quý vị cũng dường như là mãi mãi.
Địa ngục kiểu đó, tại sao lại gọi là vô gián? Bởi vì nó không ngừng trừng phạt quý vị, tra tấn quý vị hết lần này đến lần khác. Quý vị sẽ luôn cảm thấy đau đớn mãi mãi. Quý vị không bao giờ hết cảm giác đau đớn hay được nghỉ ngơi. Ở một số địa ngục khác, họ được nghỉ ngơi. Như, nếu người ta ăn thịt người-thân-động vật – tùy theo số lượng và loại thịt – khi họ không có công đức từ kiếp trước hoặc không có Minh Sư nào đến cứu giúp, thì họ sẽ đọa vào địa ngục, và họ sẽ bị nghiền nát thành thịt băm, giống như cách họ giết và xay thịt người-thân-động vật để làm thịt băm ở thế giới này, có thể hai, ba lần, có thể sáu, mười nghìn lần một ngày. Nhưng họ vẫn có thể nghỉ ngơi ở khoảng giữa. Nhưng ở địa ngục vô gián, không ai được phép nghỉ ngơi chút nào. Nó tiếp tục mãi mãi. Như, những cỗ máy tự động hút họ vào, tra tấn họ, với vài quỷ dữ quanh quẩn đó chỉ để theo dõi hoặc giám sát, và việc đó không bao giờ dừng lại. Đó là địa ngục tồi tệ nhất mà quý vị có thể rơi vào.
Địa ngục đó dành riêng cho những kẻ hiếu chiến, những kẻ thực sự muốn giết chóc, tàn sát người khác một cách tàn nhẫn, không thương xót. Những người này sẽ rơi vào loại địa ngục vô gián đó. Họ đối xử với người khác thế nào thì họ sẽ bị đối xử như vậy, và cứ lặp đi lặp lại một cách không ngừng nghỉ. Và quý vị không bao giờ có thể nhớ tới Thượng đế, Phật – không gì cả. Quý vị không thể cầu nguyện, quý vị không thể làm bất cứ điều gì cho chính mình. Năng lượng ngột ngạt ở đó sẽ không cho phép quý vị suy nghĩ dù chỉ một sát na. Quý vị không thể nhớ được gì cả. Tất cả những gì quý vị làm chỉ là la hét suốt, 24/7, lặp đi lặp lại hoài. Điều này thật khủng khiếp. Thành ra nhiều Minh sư mới xuống Địa Cầu, tại vì Họ không thể chịu đựng nổi khi nhìn thấy chúng sinh trên tinh cầu này phải chịu đau khổ như vậy. Với tôi cũng vậy. Ngày nào tôi cũng khóc mà quý vị không thấy.
Khi tôi đang kiểm duyệt những chương trình mà quý vị đưa cho tôi, khi người-thân-động vật hay con người phải chịu đau khổ trong chương trình đó, ồ, tôi khóc rất nhiều, [khóc] hoài. Tôi phải thực sự cố gắng kiểm soát bản thân; nếu không, tôi không thể làm việc như thế được. Tôi cũng cảm ơn tất cả các quý vị, đội ngũ Truyền hình Vô Thượng Sư đang thực hiện những chương trình đau khổ như vậy, khi chúng ta phải cho thế giới thấy sự thật – người-thân-động vật đau khổ thế nào, nạn nhân chiến tranh đau khổ ra sao. Tất cả quý vị đều phải làm đề tài đó. Tôi cũng vậy – tôi sát cánh cùng quý vị mỗi ngày; tuy chúng ta ở cách xa nhau nhưng chúng ta vẫn làm việc cùng nhau.
Ngày nay, tôi không cảm thấy xa cách với mọi thứ vì chúng ta có Internet; chúng ta có thể liên lạc với nhau và có thể nói chuyện, chúng ta có thể làm việc với nhau như thể chúng ta ở cùng một phòng, cùng một văn phòng. Nên tôi luôn cảm thấy gần gũi với quý vị, tất cả quý vị. Chỉ là đôi khi, thỉnh thoảng, khi tôi nhìn lại cảnh họp mặt trước đây khi chúng ta vui vẻ với nhau, khi mọi người vui vẻ lúc gặp tôi, thì tôi lại nhớ về nó. Nhưng tôi không nhớ việc xuất hiện trước đại chúng. Tôi thích ở trong một không gian riêng tư. Ngoại trừ khi tôi nhìn thấy tình thương tuôn trào từ các đệ tử hoặc những người ngưỡng mộ từ bên ngoài – đó là khi trái tim tôi cảm động và tôi muốn mang lại cho họ niềm hạnh phúc, niềm vui tương tự trở lại – khi mọi người đến đó và cảm thấy tất cả đều may mắn và hỷ lạc, hạnh phúc, và như tất cả trở thành một, trong tình thường và hạnh phúc mà thôi. Đó là điều khiến tôi cảm động, và có lẽ đó là điều đã thu hút tôi trở lại với công chúng.
Nhưng bốn năm nay – hơn bốn năm, đến nay đã gần năm năm – tôi chỉ có một thân một mình, mà không nhớ nhung gì cả. Tôi không thúc giục bản thân hoặc không thực sự cảm thấy mình phải ra ngoài nói chuyện với đại chúng này kia. Không, tôi không có khao khát như vậy. Tôi làm bất cứ điều gì tốt cho thế giới, thế thôi. Dù chúng ta làm gì, thì cũng luôn có sự lựa chọn hy sinh hay không.
Tôi thực sự nhớ các bạn chó của tôi, các bạn chim của tôi. Chỉ có vậy, thật đó. Còn tất cả quý vị, thì tôi thương nhưng tôi không có cảm giác thiếu vắng ai cả. Tôi nghĩ Thượng Đế đã tạo ra tôi như vậy; nếu không thì tôi không thể chịu nổi; ở một mình như vậy sẽ rất cô đơn. Trên Hy Mã Lạp Sơn, tôi đơn độc; tôi cũng không bận tâm. Đi bộ trong bóng đêm hoặc trong mưa, tôi có rất ít [đồ đạc]. Tôi chưa bao giờ lo ngại điều đó. Lúc đó tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Còn bây giờ tôi không cảm thấy hạnh phúc vì ngày nào tôi cũng phải xem các chương trình quý vị làm và nhiều khi một số đau khổ đột nhiên ập đến. Và nó thực sự làm tôi đau lòng rất nhiều.
Đó là lý do tại sao tôi yêu cầu quý vị đưa thêm nhiều clip về người-thân-động vật hạnh phúc từ web vào các chương trình của chúng ta để chia sẻ niềm vui với mọi người bên ngoài. Khi xem những clip đó – những người-thân-động vật vui vẻ, hài hước với con người hoặc với nhau – tôi cảm thấy hạnh phúc. Và nhiều khi tôi cười vì điều đó. Thành ra tôi nghĩ chúng ta phải cho thế giới thấy nhiều hơn về những điều đó, và những câu chuyện cười, để mọi người ít nhất có thể cảm thấy hạnh phúc trong một lúc, và có thể thư giãn, bởi vì cuộc sống của họ đã đầy rẫy khó khăn rồi, nhất là ngày nay. Hàng triệu người đang đói mỗi ngày, nên tâm tôi không bao giờ cảm thấy được chữa lành hoặc thực sự hạnh phúc suốt cả ngày. Không, không, chỉ một vài khoảnh khắc khi tôi thấy điều gì đó dễ thương trong các chương trình mà thôi. Nhưng dù sao cũng cảm ơn quý vị đã chịu đựng tất cả những điều đó cùng tôi vì lợi ích của tha nhân.
Tôi biết sự hy sinh của quý vị là rất lớn. Quý vị không có gia đình bên mình. Quý vị không có mối quan hệ cá nhân. Không có gì cả. Tôi biết tất cả điều đó. Quý vị chỉ làm việc, ăn uống và có khi tôi cũng làm phiền quý vị. Tôi xin lỗi vì công việc không đợi đến ngày mai. Công việc không giống như đen trắng hay giống như đường thẳng quý vị đi bộ hay đường dành cho người đi xe đạp mà quý vị có thể đi dọc theo và dừng lại khi quý vị muốn. Nó không phải như vậy vì mọi chuyện không hề dễ dàng. Nếu quý vị muốn tìm thông tin, nghiên cứu và tất cả những thứ đó, phải mất thời gian rất lâu. Và khi tôi phải chỉnh sửa gì đó, nhiều khi máy tính không nghe lời tôi. Nó nhảy tới chỗ khác và tôi phải viết lại. Hoặc tôi không biết cách điều khiển, sửa lại, khi tất cả những chỉnh sửa của tôi nhảy xuống và lẫn lộn với phần chữ được in ra và rồi không ai đọc được hết. Tôi đã rất cố gắng để cứu chữa nhưng có lúc không làm được. Rồi tôi phải viết lại từ đầu. Nhưng đó là cách chúng ta phải làm việc. Chúng ta không thể tránh được mọi thứ.
Hãy tưởng tượng, chúng ta đau khổ biết bao khi chỉ xem đoạn clip về những cảnh tượng người-thân-động vật đau khổ hay con người đau khổ vì bệnh tật hay chiến tranh và đủ thứ tương tự. Hãy tưởng tượng nếu quý vị đang ở trong tình huống đó - nếu chúng ta là người-thân-động vật đó, hoặc nếu quý vị là nạn nhân của chiến tranh, nhất là nếu quý vị là một em bé. Hoặc quý vị chỉ là một đứa trẻ, một mình, cha mẹ đều đã chết vì bom đạn, và quý vị bước đi một mình trên phố với những người khác, ráng đi tìm một đất nước khác. Nhưng rồi quý vị không có gì để ăn, không có ai ở đó, rồi quý vị kiệt sức. Và cứ thế ngã xuống đường hoặc chết hoặc bị thương nặng cho đến khi ai đó có dịp nhìn thấy quý vị và đưa quý vị đến một bệnh viện xa xôi. Hãy tưởng tượng đó là quý vị.
Hồi tôi còn nhỏ – hoặc không nhỏ đến thế, nhưng tôi đoán chừng… để tôi nhớ… bảy hoặc tám tuổi, chúng tôi đi từ trung tâm tỉnh về tận huyện nhỏ hơn của tôi. Từ trung tâm tỉnh về nhà tôi rất xa. Phải đi bằng xe hơi, xe buýt, hoặc xe lam nhỏ – loại xe ba bánh nhỏ. Ngày nay quý vị vẫn có thể nhìn thấy chúng, giống như ở Bangkok. Tài xế lái xe ngồi ở phía trước với một ghế hành khách [bên cạnh], còn phía sau có thể ngồi được tám người. Nhưng nhiều khi họ chen vào thành mười người, và nhiều thứ khác, như người-thân-gà, -heo, thực phẩm, rau và gạo. Vì vậy, nhiều khi tôi tự hỏi làm sao chiếc xe tội nghiệp đó có thể chạy được. Nhưng nó đã chạy! Họ thật tài tình đã làm ra những thứ như thế. Nhưng nếu ngồi ở phía sau, khói thải phả vào mặt mũi, nhiều khi có mùi rất kinh khủng; Đôi khi tôi nôn mửa. Nhưng mình đã may mắn rồi nếu trong chiến tranh mà xe hơi hoặc xe buýt có thể chạy hết chặn đường về nhà.
Có lần nó không tiếp tục [chạy] nữa – một quả bom ở giữa đường phát nổ, và nhiều người đã thiệt mạng. Thật may mắn là cha tôi và tôi không chết. Nhưng chúng tôi phải xách cái vali lớn và kéo nó trên xa lộ. Đường quốc lộ này không phải là con đường cao tốc đẹp đẽ như quý vị thấy ngày nay, như ở Mỹ, Anh, Pháp hay là những nước đó. Hồi đó khi tôi còn nhỏ, chỉ có một đường quốc lộ duy nhất từ Nam ra Bắc, và nó kết thúc ở sông Bến Hải. Đó là nơi đất nước chúng tôi bị chia cắt. Một bên là miền Bắc, một bên là miền Nam. Thế thôi. Chúng tôi có thể đi đến đó; chúng tôi không thể đi ra Bắc. Tôi không nhớ làm sao chúng tôi có thể. Có lẽ chúng tôi có thể, có lẽ chúng tôi không thể. Tôi chưa bao giờ biết về điều đó. Tôi nghĩ ở đó bị cấm; tôi không bao giờ hỏi thêm. Tôi không nghĩ chúng tôi có thể đi dễ dàng như vậy vì chú của tôi ở ngoài Bắc, hoặc có lẽ chú thích ra Bắc.
Sau hiệp định hòa bình Genève, nhiều người từ miền Nam ra miền Bắc và ở lại đó sinh sống, và có người miền Bắc vào tận miền Nam để theo chính quyền miền Nam. Có hai chế độ khác nhau vào thời điểm đó. Miền Bắc thì theo chế độ cộng sản, còn miền Nam thì gọi là chế độ dân chủ. Những người khác nhau thích những chế độ khác nhau, nên họ tách ra và đi theo những hướng khác nhau. Thế là chú tôi không bao giờ trở lại suốt thời gian đó cho đến khi chiến tranh kết thúc ở Âu Lạc (Việt Nam). Tôi nghĩ đó là năm 1974. Sau đó chú tôi trở lại. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy chú ấy; mẹ tôi nói cho tôi biết khi chúng tôi gặp nhau ở Hồng Kông và một lần nữa ở Bangkok. Họ được phép ra nước ngoài hai lần để gặp tôi. Sau đó, họ không được phép nữa. Hộ chiếu của họ bị tịch thu. Họ nói với tôi rằng họ không thể đến gặp tôi nữa. Lúc đó tôi rất, rất buồn, nhưng mọi thứ diễn ra quá nhanh, tôi không thể làm được gì nhiều. Không sao. Quên chuyện đó đi. Đó chỉ là chuyện cá nhân của tôi. Không biết tại sao tôi lại nói với quý vị về chuyện này.
Photo Caption: Đẹp Từ Trong Ra Ngoài, Đó Là Tâm Hồn Thuần Khiết