Mỗi ngày quý vị phải cảnh giác. Sống ở thế giới này cũng giống như sống trong nước kẻ thù. Có luật rất nghiêm khắc áp dụng cho quý vị dù mình không phải là công dân của thế giới này. Nên cho dù quý vị là Bồ Tát hay Phật giáng trần, quý vị cũng sẽ chịu khổ. Nhất là nếu quý vị can thiệp vào nghiệp chướng của người khác, của chúng sinh khác trên Địa Cầu này. Nếu quý vị cố gắng giúp đỡ họ bằng bất kỳ cách nào, cũng không tốt lắm. Vì vậy, nhiều người đi ẩn. Họ rút lên núi cao hoặc rừng rậm, sống ở đó, hành thiền hoặc đọc kinh điển một mình. Học một mình hoặc bằng kinh sách hoặc sau này, ở trình độ cao hơn, họ câu thông trực tiếp với những Đấng Thiên Thượng hoặc những Minh Sư thăng thiên và học với các Ngài. Mặc dù họ không thích hòa nhập với con người, nhưng có lẽ đôi khi họ cũng hòa nhập chỉ để trả nghiệp của kiếp trước hay gì đó. Hoặc nó phải như là một quá trình. Vì vậy, đôi khi họ ở trên núi. Họ tu hành có lẽ trong rất nhiều, nhiều năm, rồi thỉnh thoảng họ xuống [núi] vài năm, hoặc một năm hay là vài tháng, còn tùy. Hoặc chỉ đi xuống và quay trở lên.
Nếu tu hành như vậy, quý vị thậm chí không phải lo lắng về nghiệp chướng hay bất cứ gì tại vì trong loại thiền đó, loại tu hành đó, quý vị không được phép can thiệp vào nghiệp chướng của bất kỳ chúng sinh nào trên Địa Cầu này. Không chút nào hết. Ngay cả nghiệp của một con sâu, nghiệp nhỏ cũng không. Quý vị thậm chí không cho người-thân-chim ăn. Quý vị không làm gì cả. Không thương yêu. Không thể hiện tình cảm hay lo lắng cho bất cứ ai hết. Quý vị chỉ lo cho chính mình và kết nối với các cõi Thiên Đàng bên trong, khi quý vị thiền định hoặc sống một mình trong nỗ lực tu hành của mình. Quý vị có thể ở với hai, ba người, có lẽ với Sư Phụ mình và một vài anh chị em đồng tu khác, cùng nhau thiền, ăn uống đơn giản. Hoặc có khi quý vị tu hành tốt và không ăn nữa; quý vị không cần. Đại khái vậy – có thể được. Sau đó quý vị sẽ có thêm lực lượng, ít nhất là vậy. Và thậm chí không cần phải chết, hoặc có lẽ quý vị có thể sống vô cùng lâu. Giống như trong vài truyền thuyết, quý vị đã được kể một số câu truyện rằng người này người kia sống mãi mãi, hoặc sống hàng trăm năm! Còn thời nay, nếu ai đó có thể sống hơn một trăm tuổi, người ta đã ăn mừng rồi, báo chí đến, truyền hình quay clip này kia.
Ngày xưa, con người sống rất lâu, lâu lắm – vài nghìn năm. Đó là chuyện bình thường. [Bây giờ] có một số người vẫn tu hành phương pháp như thế. Pháp Môn Quán Âm là tốt cho quý vị – tốt nhất – tại vì chúng ta không có nhiều thời gian trong đời sống bận rộn để nghiên cứu một pháp môn như vậy. Đức Phật đã nghiên cứu cách tu hành như vậy – một trong những cách tu hành đó. Thành ra [Đức Phật] nói với A Nan rằng Ngài có thể sống mãi mãi, hay ít nhất vài ngàn năm với thân thể còn nguyên vẹn. Hay Ngài Babaji ở trên Hy Mã Lạp Sơn, Ngài cũng sống bao nhiêu trăm năm nay rồi. Và một trong những Minh Sư của tôi đã sống bốn trăm lẻ mấy năm. Ngài không còn nữa. Lúc đó đã bốn trăm lẻ mấy năm rồi. Một số có thể sống hàng trăm năm; một số không muốn sống lâu hơn.
Tôi thực sự không muốn sống lâu hơn. Nếu cần phải sống lâu, tôi sẽ sống. Nhưng tôi thật sự… Nhiều khi, có những ngày, tôi chỉ muốn về Nhà. Tại vì nhiều khi quá sức chịu đựng đối với phàm thân và tâm trí này – thực sự là vậy. Không phải tôi không thương quý vị, mà thế giới này đối với tôi không có nhiều hấp dẫn. Cho dù tôi có thể sống lâu, rất lâu, hàng trăm hay hàng nghìn năm – trong trường hợp đó, nếu có thể, nếu tôi chọn sống lâu thì có lẽ cũng chỉ vì tình thương mà thôi. Và chỉ khi Thượng Đế muốn tôi sống lâu; nếu không, tôi chỉ muốn có một đời sống của người bình thường rồi về Nhà. Đừng trách tôi.
Nếu có thể sống lâu mà không lo lắng về bất cứ điều gì thì tốt biết bao. Nhưng trong thế giới vật chất này, có rất nhiều điều khiến mình phải lo lắng – chiến tranh, đại dịch và những người hung ác. Con người! Loài người của chính quý vị, nếu họ tình cờ phát hiện ra rằng quý vị đặc biệt, ôi thôi! Họ sẽ không tiếc công sức để quấy nhiễu, phỉ báng quý vị. Mặc dù quý vị thậm chí không biết họ – chưa bao giờ biết họ và chưa bao giờ làm điều gì sai trái với họ – họ sẽ theo dõi quý vị, tìm ra quý vị và gây rắc rối cho quý vị không ngừng – “chụp mũ”, hoặc đánh đập hoặc hạ độc quý vị, đủ thứ chuyện.
Milarepa có rất ít đệ tử vì Ngài nghe lời Sư Phụ của Ngài. Sư Phụ của Ngài nói với Ngài: “Con cứ lên núi đi. Thiền một mình. Đừng bận tâm đến con người vì đa số họ chỉ ham muốn những thứ vật chất. Họ chỉ cầu xin Con ban phước cho họ vì những thứ đó, những thứ trần tục, làm lãng phí thời giờ và sức lực của Con. Đừng bận tâm đến họ”. Vì vậy, phần lớn thời gian Milarepa chỉ ở trên núi. Dù Ngài không có gì để ăn, Ngài chỉ ăn cây tầm ma, tôi nghĩ vậy. Loại có nhiều gai, nếu đụng vào sẽ ngứa da. Nó có thể rất khó chịu. Muốn ăn thứ đó thì phải dùng bao tay hay vật gì đó để cầm. Sau khi luộc, sẽ ăn được. Tôi nghĩ đó là một trong những loại rau bổ dưỡng nhất mà quý vị có thể có được – thậm chí có lẽ là loại tốt nhất, một trong những loại tốt nhất, đầy đủ dinh dưỡng. Nên dù quý vị chỉ ăn thứ đó, quý vị vẫn sống sót. Giống như Milarepa đã làm, và Ngài trở nên xanh lè vì Ngài cứ ăn như vậy thôi. Và lông trên người của Ngài cũng bị nhuộm thành màu xanh lá cây, nên có người hỏi Ngài có biết Ngài là người hay là ma quỷ không. Nhưng tôi không khuyên quý vị chỉ ăn như vậy.
Ở trên Hy Mã Lạp Sơn, nơi Milarepa ở, thời tiết hầu như rất lạnh và không có nhiều lá rau ở chỗ của Ngài trong một hang động trên núi cao. Hồi ở trên Hy Mã Lạp Sơn, tôi cũng phải tìm kiếm một số rau dại, mấy loại nhỏ nhỏ mọc trên núi. Nhưng ở đó cũng không có nhiều. Và ở một số nơi mình chỉ ăn sống vì không nấu chín được. Không khí rất loãng; khi cố gắng nấu, nó lâu như vô tận. Nó dường như không muốn ấm lên. Phải tìm được củi tốt, thật tốt, thật khô; nếu không, nó sẽ chẳng ấm được bao nhiêu và nấu hoài chẳng chín. Tôi thì lại không có nồi hay chảo tốt hoặc bất cứ gì tương tự. Tôi có kể rồi, tôi chỉ có một cái đĩa nhỏ, giống như khuôn làm bánh sinh nhật, bánh bông lan. Loại đĩa đó sẽ có cái thành đĩa, rồi có thể dùng nó để nướng chapati, và cũng có thể nấu nước để uống. Tôi cũng có một cái ly nhỏ, rất nhỏ. Và sau này, tôi đã buông bỏ tất cả. Tôi bán chúng đi vì không mang theo nổi quá lâu lên Hy Mã Lạp Sơn. Đó là tất cả những gì tôi có. Nhưng tôi hạnh phúc hơn bây giờ.
Lúc đó, tôi chưa thấy nhiều đau khổ trên thế giới. Ngoại trừ khi ở Hy Mã Lạp Sơn, tôi thấy những người lao động phải cõng người ta – một số người lớn tuổi hoặc một số người giàu không muốn đi bộ hoặc sợ đi bộ – và họ phải cõng những người này lên những ngọn núi cao. Có băng đá ở dưới chân họ, và đôi khi họ trượt chân, điều đó thật khủng khiếp. Giày của họ đều hư nát. Họ không có giày thể thao tốt như chúng ta có để leo núi. Và cho dù có giày thể thao như tôi thì sau một lúc chúng cũng bị ướt hết. Chân tôi sưng phồng, ướt lạnh. Mỗi ngày, nếu đi bộ trên Hy Mã Lạp Sơn, phải biết trước nó sẽ như vậy vì mình đi bộ trong tuyết. Tuyết vẫn còn đó, một chút tuyết, nhưng không dày lắm vì quân đội đã ủi (sạch) tuyết đi rồi. Tuy nhiên, tuyết mới vẫn rơi và mưa lất phất, và ở một số nơi vẫn còn tuyết và băng đá nên nước từ tuyết sẽ tan chảy vào chân mình, làm ướt, và mình không thể cứ dừng lại ở đó để thay giày. Tôi không có đôi giày nào khác. Tôi may mắn hơn những người lao động đó. Mấy người lao động chỉ đi giày nhựa và tất cả đều hư nát. Ôi, lòng tôi… Chỉ lúc đó, lòng tôi mới cảm thấy đau đớn vô cùng. Ngoài điều đó ra, không có gì trên Hy Mã Lạp Sơn mà khiến mình cảm thấy đau khổ, nơi mình đi xung quanh hoặc trong một đạo tràng nào đó. Mình không thấy đau khổ nhiều.
Trên Hy Mã Lạp Sơn, đi tới đâu hầu như cũng cảm giác rất tâm linh Ngay cả những người sống ở đó cũng rất có đạo tâm. Ít ra họ tin nơi Thượng Đế, và họ cầu nguyện hoặc lần tràng hạt. Và giống như ở Rishikesh, ở đó chỉ có người ăn chay. Tôi cũng không thấy trứng, nên những người ăn chay này có lẽ chỉ có sữa, sữa tươi; họ vắt sữa người-thân-bò bằng tay. Có lẽ ở thành phố lớn hoặc nơi nào đó xa xôi, họ sẽ có một xí nghiệp nuôi người-thân-bò hay gì đó. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cái nào. Chỉ thấy người-thân-bò đi lại rất thong dong, tự tại trên đường phố ở bất cứ đâu. Và nếu họ đang ở giữa làn đường, ôi, tội nghiệp những chiếc xe, tất cả phải dừng lại tới khi người-thân-bò đứng dậy, hoặc ai đó sẽ tìm cách đỡ họ dậy để họ bước đi. Đó là cách tôi nhìn thấy những người-thân-bò ở Ấn Độ. Thành ra khi ở Ấn Độ, tôi nghĩ người ta uống sữa thì không sao. Tôi không có nhiều tiền để mua sữa, nhưng thỉnh thoảng nếu người ta pha trà sữa rồi, thì tôi cũng uống một chút, vì lúc đó tôi không cảm thấy tội lỗi hay gì cả.
Tôi không biết nhiều về xí nghiệp nuôi người-thân-bò mà tra tấn họ quá nhiều, móc họ vào đủ thứ máy móc và ép sữa ra ngoài, làm cho họ có thai để có sữa hoài hoài cho tới khi ruột và dạ dày của họ lòi ra ngoài, và họ thậm chí không thể đi lại được nữa. Con người chúng ta có thể tàn nhẫn đến mức nào. Xin hãy suy nghĩ về điều đó và tránh xa thịt người-thân-động vật – tránh khỏi sát sinh. Sát sinh những người vô tội, như người-thân-bò – họ thật dễ thương, hiền lành. Họ to lớn. Họ thậm chí có thể giết quý vị ngay lập tức, nhưng họ không bao giờ làm điều đó. Vậy thì tại sao chúng ta lại kém cao thượng và kém hiền lành hơn người-thân-bò vốn có tất cả sức mạnh nhưng không bao giờ dùng để làm hại? Còn chúng ta không có sức lực và to lớn như người-thân-bò hay người-thân-voi, nhưng chúng ta cố gắng suốt ngày, suốt đêm, nghĩ cách giết chết những người-thân-thú vô tội này để lấy ngà của họ, da của họ, hoặc thịt của họ rồi ăn; thậm chí có người còn ăn sống, máu nhểu trong miệng vậy đó. Chúng ta là ai mà như thế? Hãy nghĩ đến bản ngã cao quý của mình. Quý vị là con cái của Thượng Đế. Quý vị có Phật tánh bên trong; quý vị là một vị Phật tương lai. Hãy hành động như một vị [Phật]!
Photo Caption: Mạnh Không Ức Hiếp Yếu Chúng Em Trông Khác Nhau, Nhưng Bản Chất Chúng Em Giống Nhau.