Quý vị biết gì không? ma vương đã không còn! Quên nói cho quý vị biết. Tôi thích điều này vô cùng! Ôi chao, rất nhiều việc, nhưng tôi thật sự không thể chịu đựng hắn ta thêm nữa. Tôi biết mọi thứ chỉ là hoán tưởng, đối với tôi; nhưng với mọi chúng sinh, những điều này không phải hoán tưởng. Họ chịu đau khổ thực sự, đau đớn, khổ sở, phiền não.
Trẻ em có thể đến đây ngồi, ngồi quanh đây. Chỉ chừa cho tôi cỡ này để bước ra, bởi vì tôi không lớn lắm, như vậy là được rồi. Đến đây, các con. Trẻ em, nếu các con có thể nhìn thấy Sư Phụ, nếu không thấy, các con có thể ngồi xích lên trước một chút. Ngồi chỗ nào cũng được. Ngồi phía trước đây, không sao. Sư Phụ không cần chỗ rộng như vậy. Thực tế, hộ pháp còn chiếm nhiều chỗ hơn Sư Phụ. Sư Phụ chỉ đi bộ như thế này và họ đi bộ cả hai bên. Rồi. Tốt hả? Có thể nhìn thấy Sư Phụ rõ hơn, ha? Và những đồng tu mới cũng có thể chiếm chỗ này. Tới đây. Đeo [thiết bị] lên, để quý vị nghe tôi. Nếu không muốn nghe, cũng không sao. Quý vị có Sư Phụ bên trong, chúng ta câu thông bên trong. Nói chuyện bên trong là tốt nhất. Thật ra, nếu không dùng ngôn ngữ mới là tốt nhất, bởi vì đôi khi nói chuyện với người khác rất là nản lòng, và rồi nhận ra mình chỉ nói chuyện với chính mình. Không ai nghe hết.
Ở đó ổn chứ? Nữ bá tước. Quý vị ổn chứ? Không à. Cô là bá tước của tôi. Tôi thết đãi cô như nữ bá tước. Ở đó ổn chứ? Nói chuyện nhé? (Dạ.)
Tốt, cuối cùng [cũng nói được]. Đức Mahavira đã chờ quá lâu, quá lâu cho truyện [của Ngài]. Chúng ta trì hoãn quá lâu rồi. Tôi có rất nhiều điều có thể nói với quý vị, nhưng không đủ thời gian. Trong lúc bế quan, tôi tìm lại hay khám phá ra rất nhiều điều, nhưng không phải lúc nào cũng kể được. Ồ, một số điều thú vị. Có thể thực sự bế quan mãi mãi, quý vị biết chứ? Bởi vì thế giới bên trong đầy những điều thú vị so với những gì chúng ta có bên ngoài. À điều này chúng ta đã nói lần trước rồi. Điều mới, trong lúc vội vã tôi để ở nhà rồi, vì quá bận chăm sóc mọi người khác. Tôi đã viết rất nhiều điều trong kỳ bế quan của tôi, nhưng không chắc có kể được không. Một số điều về con người, về loài vật, về nhiều thứ. Ôi Trời ơi.
Ngày nay, vài quý vị hỏi tôi trước đây dạo này tôi đi qua bao nhiêu cõi giới mỗi ngày, thậm chí không thể đếm được nữa. Không thể. Quá nhiều, như vô hạn. Vì thế, ngay cả đôi khi, nếu tôi có thông điệp từ một Thiên Đàng Cao hơn cảnh báo tôi hay là báo cho tôi biết điều gì đó, thông điệp phải được chia thành nhiều phần. Bởi vì như mỗi hai, ba giây tôi đi qua vô số cõi giới, cho nên khi đang đi ngang qua, tôi không thể nói chuyện. Không thể giao tiếp bên trong hoặc bên ngoài. Không gì cả. Và rồi, có lẽ tôi có một thông điệp, ví dụ như “Hôm nay đừng đến Miền Đất Mới bởi vì…” Và rồi ngưng. Tôi phải chờ tới khi bay đến các cõi giới khác xong và rồi tôi trở lại lần nữa. “Bởi vì…” Và rồi, “Bởi vì điều gì?” “Vì vấn đề này nọ và các vấn đề khác”. Rồi ngưng. “Vấn đề gì?” “Chưa thể biết được”. Ngưng. Và rồi đi đến các cõi giới khác, trở lại lần nữa. “Nói tôi nghe”. “Bla bla bla”. Ngưng. Đôi khi, Họ rất bảo vệ. Họ nói với tôi: “Đừng đi đến nơi mới như vậy như vậy, bởi vì rắn sẽ cắn Ngài”. Rắn. Tôi nói tôi không có nghịch duyên với rắn. Tôi không sợ rắn. Tôi thường cứu rắn trước đây, nên không nghĩ tôi có nghịch duyên với rắn, nhưng rồi Họ nói: “Đây là mấy rắn khác. Bị thúc ép bởi...” Quý vị biết.
Nhân tiện, biết gì không? Ma vương đã đi rồi! Quên nói cho quý vị biết. Tôi thích điều này vô cùng! Ôi chao, rất nhiều việc, nhưng tôi thật sự không thể chịu đựng tên đó được nữa. Tôi biết mọi thứ chỉ là ảo tưởng, đối với tôi; nhưng với mọi chúng sinh, những điều này không phải ảo tưởng. Họ chịu khổ thực sự, đau đớn, buồn bã, thống khổ, bất hạnh không kể xiết. Và hắn cũng luôn xía vô công việc của tôi. Hắn muốn làm tôi chậm lại, hắn dùng chó, dùng người, dùng đủ mọi thứ chỉ để ngăn chặn tôi. Và có lần, lần cuối cùng, tôi hỏi hắn ta: “Ngươi làm vậy để làm gì? Lần này, sao ngươi làm như vậy?” Và hắn trả lời: “Để giết Ngài”. Không giết tôi lập tức, nhưng làm tôi kiệt sức. Bằng những vấn đề này nọ. Và còn điều nữa, lực lượng phủ định cũng đi mất rồi. Vĩnh biệt! Tốt! Đúng vậy! Có lẽ thế hệ tương lai sẽ tốt hơn thế hệ chúng ta. Nhẹ nhàng hơn nhiều. Dễ tiếp thu Chân Lý, dễ tin vào Chân Lý, dễ thực hành Chân Lý. Còn điều nữa, chưa hết đâu. Và nghiệp lực thì sao? (Không còn nữa.) Đi mất! Vĩnh biệt! Đây là ba điều mà tôi đã xử lý.
Nhưng tôi quên mất, có một vấn đề khác. Từ nay về sau, những gì quý vị làm, bất cứ ai làm gì, bất cứ chúng sinh nào làm gì trên Địa Cầu này, họ đều phải tự chịu trách nhiệm. Không được viện cớ nữa. Đó là vấn đề. Đó là một vấn đề. Trước đây, là do ma vương thúc ép và gây rắc rối, cũng như cám dỗ và đánh lừa quý vị, đủ thứ cả, nên nếu quý vị có làm gì sai, thì cũng còn có cớ để tha thứ. Bây giờ thì không. Vì vậy, có cả cái tốt lẫn xấu, nhưng tôi thích vậy. Tôi không thích mấy tên này. Tuy nhiên, mấy tên này không hoàn toàn sạch hết.
Đây là khởi đầu của dạng năng lượng Thiên Đàng. Điều này lẽ ra phải bắt đầu từ lâu rồi. Nhưng vì tôi quá bận rộn, tôi cứ quên tên đó luôn luôn lén lút sau lưng tôi. Hắn cản trở công việc của tôi hoài. Không chỉ kéo tôi xuống, còn làm tôi mệt, làm tôi bệnh qua mấy việc khác, hoặc muốn giết tôi đây đó, nhưng hắn đã xen vô. Ví dụ, như thiên thần tốt xấu, thiên thần phải trái. Nếu tôi nói: “Tôi thích người đó. Tôi nghĩ cô ấy sẽ là một phụ tá tốt để giúp chăm sóc chó của tôi”. Và lập tức, hắn nói: “Không, không được”. Và nói đủ loại tiểu sử về người đó, vô cùng phủ định, vô cùng xấu. Luôn luôn như vậy, và làm tôi do dự, dĩ nhiên. Và cho dù tôi muốn nhận người đó, tôi do dự, đó là thứ nhất. Thứ hai, tôi phải kiểm tra liệu những gì hắn nói có đúng không, hoặc điều gì đúng, lãng phí rất nhiều thời gian của tôi! Cho nên, tôi không thích thế. Thành ra tôi bảo quý vị tôi không thích tên này. Bây giờ, lực lượng phủ định không còn, ma vương đã đi mất, đã bị giam cầm ở địa ngục vĩnh viễn, ít nhất vào lúc này, một thời gian rất, rất, rất, rất, rất lâu. Bị giam rồi. Nhưng đừng cảm ơn tôi. Tôi chỉ là Tổng Tư Lệnh. Cảm ơn tất cả các vị Thiên Đế, tất cả Chúng Sinh Vũ Trụ, đã quy tụ lực lượng của Họ; nếu không thì sẽ không thành công. Các vị Thiên Đế Thế Giới Bóng và Thiên Đàng Bóng là vô dụng. Vì vậy, chỉ từ Vũ Trụ Nguyên Thủy trở lên.
Một ngày nọ, tôi vô cùng tức giận, vì chó của tôi đau ốm rất nặng. Thậm chí tôi đã cố gắng cho Chú lực lượng, năng lượng và lực lượng của tôi, mà Chú vẫn không lành, Chú khóc, khiến lòng tôi đau như cắt. Một ngày nọ, tôi vô cùng tức giận. Tôi không biết làm thế nào để diễn lại cảnh lúc đó, nhưng tôi sẽ cố gắng. Tôi đang ngồi với chó của tôi trên sàn. Và chú chó khóc, và tôi cũng khóc, rồi tôi đột nhiên đùng đùng nổi giận. Tôi nói: “Này!” Không lớn tiếng như thế này; lúc đó không có máy vi âm. Tôi nói: “Này, nhà ngươi. Ta biết ngươi sẽ không lui bước, Ta biết ngươi sẽ không lui bước, thế nên bây giờ ngươi phải bị tiêu diệt. Xin lỗi! Bây giờ ta cảnh báo ngươi để ngươi biết, trước khi ta tấn công”. Rồi, tôi nói với tất cả Vũ Trụ. Tôi không thể diễn lại, vì bây giờ tôi không tức giận [như lúc đó]. Nhưng tôi đã hét rất lớn, và vô cùng đau đớn, và vô cùng, vô cùng bực bội, và thực sự vô cùng tức giận bên trong. Nếu quý vị thấy tôi đôi lúc nổi giận, có lẽ với vài người quý vị, ồ, đó không là gì hết. Đó không là gì cả. Thậm chí không bằng một vi trần. Tôi tức giận, ở đó một mình với chó của tôi. Tôi không biết có thể diễn lại không. Ngại lắm, nhưng khi tôi tức giận, thì khác. Tôi quên đã nói gì, nhưng vô cùng lớn tiếng, rất tức giận. Tôi không nhớ chính xác những lời tôi đã nói với các vị Thiên Đế. Giống như kiểu ra lệnh. Tôi nói: “Tất cả Quý Vị, nghe đây!” Tôi vô cùng tức giận, lớn tiếng và tức giận hơn thế: “Quý Vị, hãy tập hợp tất cả lực lượng lại, tất cả Quý Vị, ngay bây giờ! Tiêu diệt ma vương cho tôi. NGAY BÂY GIỜ!” Và sau đó, dĩ nhiên Họ đã làm vậy. Không mất nhiều thời gian. Ồ, tôi rất ngạc nhiên. Và tôi đã lặp lại ba lần: “Tất cả Quý Vị, hãy tập hợp tất cả lực lượng lại, tập trung [lực lượng] lại với nhau và tiêu diệt ma vương. NGAY BÂY GIỜ!” Tôi nói: “NGAY BÂY GIỜ! NGAY BÂY GIỜ!” Ba lần, tôi lặp lại y như vậy. Nhưng đến lần thứ hai, Họ đã làm xong rồi. Lần thứ ba tôi chỉ… Lời đã tuôn ra rồi, nên nó chỉ đi ra như xe lửa. Lời đã tuôn ra rồi, tôi không thể ngừng nửa chừng. Lực lượng, sự giận dữ, năng lượng của tôi cứ tuôn ra, và tôi không thể ngừng, cho nên tôi cứ nói ba lần. Sau đó, tôi hỏi Họ: “Xong chưa?” Họ trả lời: “Xong rồi ạ”. Tất cả Họ nhảy múa vui mừng và toàn cõi vũ trụ, ồ, vô số chúng sinh mà thậm chí không thể thấy hết. Chỉ có thể thấy một số ở phía trước, nhảy múa và reo hò: “Ma vương đi rồi, ma vương đi rồi, ma vương đi rồi!” Họ cứ nhảy múa reo hò, hạnh phúc vô cùng.
Và giống vậy, lực lượng phủ định cũng mất luôn. Nhưng không cùng một ngày. Lúc đó tôi không nghĩ đến lực lượng phủ định. Cũng có một loại lực lượng phá rối rất khó chịu. Và vào một ngày khác, vài ngày sau đó, tôi chợt nhớ đến hắn. Hắn đã làm gì đó. Không chỉ là một thực thể, mà là lực lượng hắn mang theo. Giống như tôi đang đứng đây, đây không phải là tôi, mà là lực lượng tôi mang theo bên mình. Vậy, chúng ta cũng tiêu diệt được thực thể đó và lực lượng đó. Chẳng hạn, nếu tôi qua đời, đi mất, có lẽ một số năng lượng còn sót lại, nhưng không gì hơn. Tôi không làm gì được nữa. Vì thế, thân thể vật chất rất là quan trọng. Và tên này, hắn dùng nhiều thân thể vật chất để làm phiền tôi. Đúng vậy! Quý vị không biết đâu. Nếu tôi kể đủ loại câu chuyện về cách hắn làm mọi việc, ôi, tôi sẽ không bao giờ có đủ thời gian để ăn, ngủ, thiền hay nhìn quý vị đâu. Hắn làm quá nhiều thứ.
Vì thế, lực phủ định cũng phải bị loại trừ, nên giờ đây tất cả chúng sinh sẽ tự động được thăng hoa hơn và rồi sẽ dễ chăm sóc hơn. Và rồi thế hệ tiếp theo sẽ tốt hơn nhiều. Quý vị thấy đó, thế hệ chúng ta, đã có rất nhiều em nhỏ bẩm sinh là thiên tài, bẩm sinh với khả năng ngoại cảm còn nguyên vẹn và sở hữu nhiều lực lượng đặc biệt. Đôi khi chúng ta trình chiếu trên truyền hình của mình, trẻ em ngày nay là siêu đẳng. Nhưng trong tương lai, còn siêu hơn, giỏi hơn. Vậy, có lẽ những gì Nam Sa-go nói là sự thật: “Nền tảng cơ bản của Thiên Đàng sẽ được thiết lập”. Nền tảng cơ bản thôi, không hoàn toàn giống Thiên Đàng. Vì chúng ta vẫn còn não bộ này. Chúng ta vẫn còn thân thể và thân thể được lập trình để có sự ham muốn, tham lam, giận dữ, phiền muộn, lo lắng, đủ mọi thứ. Và khi ở đẳng cấp thấp hơn, quý vị vẫn làm theo bản năng, theo ngã chấp, khuynh hướng tiêu cực, loại dấu vết phủ định đã được lập trình cho mình rồi.
Vì vậy, không phải như được loại trừ hoàn toàn. Bởi vì vốn bẩm sinh rồi; đã được [khắc sâu] bên trong các thế hệ hiện tại và có thể là một vài thế hệ tương lai, tới khi tất cả các tế bào, DNA, loại máu và mọi thứ thay đổi, được loại bỏ, thanh lọc, và rửa sạch. Tuy nhiên, tôi rất mừng. Tôi rất mừng. Nhưng sẽ còn tốt hơn, dĩ nhiên. Cho dù quý vị có những dấu vết phủ định này ở bên trong hoặc bị hằn sâu ở bên trong, hoặc những người ngoài họ có, nhưng đa số sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn, rạng rỡ hơn nhiều. Tự chủ hơn, tự do hơn để suy nghĩ, để hành động và tổ chức cuộc sống, và để bày tỏ tình thương của họ đến những người xung quanh, đến gia đình họ, và làm một cách tích cực hơn, với lòng từ bi, khoan dung, tình thương, nhiều hơn trước. Quý vị sẽ thấy. Sẽ cần vài tuần để thực sự cảm thấy kết quả. Giống như lần trước, khi chúng ta phá hủy bộ máy, bộ máy kiểm soát, cần hai tháng mới có ảnh hưởng. Lần này, có lẽ sẽ cần thêm vài tuần, nhưng sẽ có hiệu quả. Quý vị sẽ chứng kiến sự thay đổi, thay đổi lớn hơn, thay đổi tốt hơn, và quý vị sẽ cảm thấy bản thân nhẹ nhàng hơn, dễ thiền hơn, điềm tĩnh hơn. Và mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn. Tuy nhiên, từ giờ trở đi quý vị phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Không còn ma vương để đổ lỗi nữa. Hắn đã bị giam cầm. Ở yên đó. Và cũng giam cầm tất cả thực thể và lực lượng phủ định, những thứ lèo lái khuynh hướng tiêu cực của nhân loại, những thứ cám dỗ nhân loại làm những điều không tốt, dù họ không muốn. Chúng còn thúc ép chó cắn lẫn nhau. Ngay cả trong cùng một gia đình. Tôi phát điên vì điều đó. Chó con chó mẹ mà lại [cắn nhau]. Cô chó con muốn cắn chó mẹ và làm mẹ bị thương. Điều đó làm tôi phát điên hơn. Và cứ sôi sục, sôi sục, cho tới khi bùng nổ! Trong một tuần, tôi tiêu diệt ba kẻ thù lớn nhất của quý vị và của tôi. Kẻ thù của quý vị là kẻ thù của tôi.
Thật thế. Tôi không nghĩ sẽ cho quý vị biết, nhưng rồi lại nói, phải không? Lúc nào cũng vậy. Quý vị, mắt quý vị, tai quý vị cứ lôi ra mọi điều từ tôi, thậm chí trước khi tôi có thể kiểm soát, thậm chí trước khi tôi biết mình đang nói về điều gì. Tệ quá. [Nhưng] không sao. Không phải là chuyện xấu. Chỉ có điều, từ giờ trở đi chúng ta phải chịu trách nhiệm với bản thân. Kiểm soát mọi dấu vết phủ định mà vẫn còn sót lại bên trong, bên trong tất cả chúng ta. Chúng ta có mặt phủ định và mặt khẳng định, hãy sử dụng mặt khẳng định nhiều hơn, từ giờ trở đi. Và bất cứ gì phủ định, thì phải biết đó không phải là mình. Nếu nghĩ gì đó không đúng, hãy lập tức chỉnh sửa, nói: “Không, không phải tôi! Không phải tôi. Không phải tôi. Và tôi không muốn điều đó”. Loại bỏ nó đi. Quý vị có thể cầu nguyện các vị Thiên Đế. Các Ngài có thể giúp quý vị.
Tôi cũng đã triệu tập tất cả Thiên Đế từ Vũ Trụ Nguyên Thủy cũng như các Chúng Sinh Vũ Trụ. Và tôi đã nói: “Hãy mượn một ít lực lượng của tôi nếu Quý Vị cần phải làm vậy. Thậm chí lấy một số từ Kho Dự Trữ Toàn Năng, Kho Dự Trữ Lực Lượng Toàn Năng. Hãy lấy dùng! Lấy bất cứ gì Quý Vị cần. Chỉ cần tiêu diệt tên đó ngay bây giờ!” Ồ, Họ nhanh quá! Không như khi chúng ta làm việc ở đây, cần một thời gian.
Tôi hối tiếc không làm điều đó sớm hơn. Có thể chỉ là thời điểm. Theo một cách nào đó, sự đau khổ của chó đã giúp tôi. Bởi vì tôi hỏi chó của tôi: “Tại sao lần này con cắn mẹ con? Con biết đó là mẹ của con mà. Con không nên làm vậy. Tại sao con lại làm vậy?” Tôi nổi giận với cô chó. Cô chó nói: “Không muốn thế. Tuyệt đối không. Chỉ bị lực lượng phủ định thúc ép và bao vây, bị dồn vào đường cùng”. Họ chỉ là chó. Dĩ nhiên họ có lực lượng. Có chút thần thông. Có lực lượng nhân từ. Có lực lượng của chó. Nhưng chẳng là gì so với lực lượng phủ định này. Không gì so được với lực lượng đó. Ngay cả con người chúng ta cũng không thể chống lại nổi, đừng nói chi đến cô chó nhỏ của tôi. Tôi định phạt cô chó, như không để cô chó gặp tôi, không cho cô chó bánh kẹo, không cho cô chó đồ ăn vặt. Nhưng rồi, sau khi cô chó nói điều đó, và cô chó cảm thấy vô cùng hối lỗi, vô cùng buồn đau, tôi nói: “Thôi, đừng lo lắng. Ta sẽ xử lý tên này. Ta sẽ xử lý hắn. Con chỉ là nạn nhân. Ta tha lỗi cho con. Thật sự tha lỗi cho con và ta thương con”. Sau đó, chúng tôi ôm nhau và giảng hòa. Nhưng rồi tôi nói: “Ta hứa với các con ta sẽ, ta sẽ thật sự xử lý ma vương và lực lượng phủ định này”. Và tôi đã làm.