Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Ma Vương Không Còn & Cuộc Đời Giáo Chủ Mahavira: Cứu Độ Công Chúa Chandana, Phần 6/7

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Ông nói: “Này con, ta là thương nhân Dhanavah. Ta là tín đồ của Nirgranth Shramans và sống trong thị trấn này. Thấy con gặp tình cảnh khó khăn ta cảm thấy phiền muộn. Nếu con không muốn đi với người kỹ nữ quý phái, ta sẽ không để điều này xảy ra”.

Người Đài Loan (Formosa) họ mềm mỏng và hiền hòa. Tôi không nghĩ họ biết cách làm hộ pháp, mà chỉ trông cho đẹp thôi. Chỉ để làm tôi trông oai, có một số hộ pháp xung quanh. Có thể một số quý vị muốn làm phiền tôi, thì phải nghĩ lại. Vì thế, tôi để họ làm việc của họ. Họ thích việc này, họ hãnh diện được làm hộ pháp của tôi. Ở Monaco, tôi không có hộ pháp nào. Lúc nào tôi cũng sống một mình. Và khi tôi cần hộ pháp, họ ở gần đó. Ở Pháp, họ có thể đến lái xe chở tôi hay trợ giúp tôi. Hầu hết tôi đều đi bộ. Monaco rất nhỏ và [người dân] sống tập trung tại quảng trường. Họ gọi đó là “Quảng Trường Vàng”. Chắc rồi, mọi thứ đắt đỏ. Nhưng mỗi lần, khi tôi bị bệnh, ho, hay bị cảm lạnh gì đó, tôi đến đó, thì khỏi bệnh rất nhanh. Có lẽ [do] quá gần với biển, được bao quanh. Nơi đó nhỏ và có biển bao quanh, và nước ép trái cây tôi uống mỗi ngày giúp tôi rất nhiều. Nên tôi có ký ức rất đẹp về Monaco. Do đó, nếu tôi đối đãi với cô đặc biệt, hãy nghĩ như đó là sự đền đáp cho lòng tốt của người dân nơi đó.

Nếu cô gặp hoàng tử, kể cho ông biết tôi nói vậy. Kể ông nghe câu chuyện, làm ông vui một chút. Làm quốc vương Monaco là một gánh rất nặng. Những nơi khác có thể dễ hơn, nhưng tại Monaco, vì trách nhiệm, tất cả nhân vật quan trọng sống ở đó. Và trách nhiệm vô cùng lớn để chăm sóc một quốc gia, nơi cần có an ninh tối đa cho những người này. Nhưng ông là kiểu hoàng tử rất nổi tiếng. Khi còn ở đó, tôi đã gặp ông vài lần. Ông đến và nói chuyện. Ông nhảy đầm với mấy cô gái, và rồi ông đến trước mặt tôi, nói: “Ha! Nóng. ‘Óng”. À không, ông nói tiếng Mỹ. Giống như “Nóng”. Ông rất thân thiện, người thân thiện. Mọi người rất thích ông, tôi nghĩ vậy. Và tất cả người dân gốc Monaco cảm thấy như họ cũng là hoàng tử và công chúa. Tôi có loại cảm giác đó [phát ra] từ họ, như họ cảm thấy rất tự hào là người gốc Monaco và tự cảm thấy như hoàng tộc. Họ xứng đáng với điều đó bởi vì họ được đối xử tốt. Ở đó mình không cần trả thuế, không cần phải trả thuế thu nhập. Hoàng gia rất nhân từ, và họ xây nhà giá rất rẻ, nhà chung cư giá rẻ cho công nhân, nên dân không phải trả nhiều tiền. Thậm chí có khả năng mua nhà. Có lẽ chỉ 50.000 Âu kim cho một căn hộ nhỏ. Vậy đủ tốt cho công nhân rồi. Rất rẻ. Họ xây nó cạnh Monaco, không phải tại Monaco, [mà] tại Pháp. Monaco không còn đất nữa. Mỗi ô vuông nhỏ được đo bằng vàng, tôi nghĩ vậy. Quốc gia rất tốt, rất an toàn. Người dân thân thiện, hạnh phúc, thư thái.

Trời ơi. Đức [Mahavira] đang chờ, mà chúng ta đi từ Ấn Độ sang Âu Lạc (Việt Nam), Trung Quốc, Monaco, Pháp. Một thời đã xa, tôi có rất nhiều ký ức từ những ngày tháng xưa, cho nên tôi có thể nói hoài. Nhưng tôi nghĩ quý vị cũng thích. Thật vậy. (Dạ!) Ờ, tôi biết. Tôi biết quý vị thích bới móc vào đời tôi càng nhiều càng tốt. Nếu quý vị có thể đi vào phòng ngủ của tôi lấy cái gối ra và xem có bao nhiêu sợi chỉ trong gối, thì quý vị còn vui hơn nữa. Tôi không ngại. Đời tôi không có gì bí mật. Kể được thì tôi kể cho quý vị biết. Nhầm. Không phải cái này. Khi đeo kính này, tôi thấy quý vị không đẹp trai và đẹp gái cho lắm. Khi nào đeo kính này: “Ồ, rất đẹp! Đẹp!” Tôi không thấy nhiều. Không có hình dáng, nên nhìn mọi thứ đều đẹp.

Con vẫn còn... không à, vẫn ổn chứ? Không mệt sao? Chưa mệt. Hai cậu bé mạnh mẽ này, tôi thích vậy. Tôi thích mấy cậu này, mấy người này. Với Sư Phụ, các con không còn nhỏ nữa. Các con đã lớn rồi, phải không? Phải ha? Thọ Tâm Ấn nguyên pháp nghĩa là lớn rồi. Không còn nhỏ nữa. “Bube” nghĩa là cậu bé, em nhỏ. Tôi quên, gọi cậu ấy là “bube”. Tôi nói: “Không, bây giờ lớn rồi, không còn là ‘bube’ nữa. Thọ Tâm Ấn nguyên pháp, là lớn rồi”. Bình đẳng với những người này, với râu, gì cũng được, không bận tâm, ở đó. Phía sau các con đó, bình đẳng như nhau, Phật mà.

Được rồi! Cứu độ Chandana, “endlich”, cuối cùng (cũng tới). “Từ thủ phủ Kaushambi, Vua Shatanik cai trị khắp vương quốc Vats. Hoàng hậu của ông là Mrigavati là con gái của Maharaj Chetak thuộc cộng hòa Tỳ Xá Ly”. Nghĩa là vua của vùng đó, thời bấy giờ. “Maharaj” nghĩa là vua. Nếu tôi ở Ấn Độ, có lẽ họ cũng gọi tôi là Maharaj hoặc Mataji. Phải không? Mataji. (Maharani.) Maharani, dành cho phụ nữ. (Dạ.) Tôi không phải là Minh Sư ở đó, nên không ai gọi tôi như vậy. Tốt rồi. Tốt, tốt, tốt. Tốt. Đó là lối nói Ấn Độ: “Được”. Nghĩa là đúng, tốt. Ở Ấn Độ, nếu quý vị muốn gì đó và họ hỏi quý vị có muốn không, quý vị đừng nói thế này. Đó là không. Quý vị phải nói: “Ồ vâng, tôi muốn”. Quý vị phải lắc đầu, ngược lại. “Con gái của Maharaj Chetak tại cộng hòa Tỳ Xá Ly. Anga là vương quốc láng giềng và thủ phủ là Champa. Vua của vương quốc này là Maharaj Dadhivahan. Hoàng hậu của ông tên Dharini là cô con gái thứ của Chetak. Dharini có một cô con gái tên là Vasumati, rất xinh đẹp và cũng rất duyên dáng”. Nếu quý vị không biết cô ấy đẹp ra sao, thì hãy nhìn tôi đây. Thì có chút khái niệm. Sư Phụ của quý vị thật khiêm nhường, luôn luôn. Khiêm nhường nhất Địa Cầu.

“Có lần, khi Vua Dadhivahan cùng đi với binh lính để hỗ trợ vua nước láng giềng, [thì vua] Shatanik tấn công Champa. Binh sĩ hung ác của Kaushambi cướp bóc Champa. Viên tướng và Tay Đánh xe đại tài của Kaushambi”, tên là “Kakmukh chuộng mỹ nữ hơn là của cải”. Một số đàn ông thích mỹ nữ hơn cả tiền. “Ông ta đi vào cung điện bắt cóc Hoàng hậu Dharini và Vasumati”, con gái của hoàng hậu. “Trên đường đi, khi Kakmukh định làm mất sự trong trắng của bà, Hoàng hậu Dharini đã tự vẫn”. Ồ, xin lỗi. “Khi Vasumati cũng đe dọa sẽ tự vẫn, ông ấy đã hồi tâm chuyển ý. Thay vì vậy, ông đưa cô về nhà làm con gái”. Ông hồi tâm chuyển ý. “Khi vợ ông không chịu Vasumati, Vasumati đã thuyết phục ông đem cô bán đấu giá trong chợ nô lệ và làm vui lòng vợ ông với số tiền thu được”. Thì [viên tướng] gọi là kẻ thù này nhận cô làm con gái bởi vì người mẹ đã chết, nhưng rồi vợ ông không thích, dĩ nhiên rồi. Một cô công chúa xinh đẹp như vậy ở trong nhà, so với bà vợ già. Mặc dù ông đã nhận cô làm con gái, vợ ông vẫn không thể chịu nổi. Ai mà chịu cơ chứ? Ghen tuông. Thấy không. Và rồi chính Vasumati, chính cô công chúa thuyết phục người cha nuôi hãy bán cô làm nô lệ, để vợ ông nguôi ngoai và hôn nhân của ông sẽ hạnh phúc hơn. Hơn nữa, tiền kiếm được từ việc bán cô ấy, ông có thể tặng vợ để làm bà ấy vui hơn. Thật là một công chúa cao thượng. Rất vô ngã. Không có nhiều người làm được vậy. Nhiều người sẽ làm ngược lại. Tìm cách đuổi bà vợ ra vì lý do nào đó, bởi vì cô ấy biết dù sao cha nuôi vẫn thích cô ấy rất nhiều.

Rồi, Kakmukh, tên ngốc… Ồ xin lỗi, với tôi, hắn là tên ngốc. “Kakmukh mang Vasumati đến chợ nô lệ. Trong buổi đấu giá, người trả giá cao nhất là một kỹ nữ quý phái từ Kaushambi”. Là vương quốc của cô, tôi đoán vậy. Phải, phải, phải. Phải, đó là vương quốc của cô, đất nước trước đây của công chúa, trước khi cô bị bắt cóc và trở thành nô lệ. “Có một cuộc cãi cọ khi Vasumati từ chối đi với bà ta”. Tại sao vậy? Ồ! Hiểu rồi. Một người phụ nữ muốn mua cô công chúa này, nhưng cô công chúa không chịu đi với bà ta, bởi vì bà ta là kỹ nữ quý phái. Có lẽ kỹ nữ quý phái này sẽ đi bán cô cho đàn ông trong “lầu hồng”, đại khái vậy. Có lẽ cô biết điều đó, nên cô từ chối đi với người trả giá này, mặc dù bà ta đã đưa ra giá cao nhất lúc bấy giờ. Nhưng cô không muốn đi với bà ta; từ chối thẳng thừng. Và vì sự cãi cọ qua lại này, thời gian trôi qua, và bỗng nhiên, “lúc đó, một thương nhân giàu có cũng từ Kaushambi vừa đến đó. Nhìn thấy sự náo loạn, ông hỏi: ‘Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?’ Một người từ đám đông nói: ‘Hôm nay có một cô gái nô lệ, bị bắt từ Champa và bị đem bán với giá mười vạn lạng vàng’”. Đó là cái giá rất đắt. “‘Cô trông như mỹ nhân tuyệt thế. Một kỹ nữ quý phái đã mua cô ấy, nhưng cô ấy không chịu đi với chủ nhân mới. Cô ấy dường như xuất thân cao quý và là cô gái trong trắng’”.

Nói thật với quý vị, từ hôm qua tới giờ tôi chưa ăn gì. Không ngủ và cũng không uống cà phê hoặc trà hay gì hết. Tôi ngạc nhiên sao còn ngồi đây và nói chuyện như thế này. Tôi ngạc nhiên. Và thường xuyên vậy đó; không phải lần đầu. Đừng phàn nàn. Nhập hội đi. Gia nhập thế giới của tôi. Cô ấy không ngủ nhiều lắm, có lẽ hai, ba đêm không ngủ. Bởi vì trước khi du hành, thì phải nhớ xem hộ chiếu có hợp lệ hay không, tiền có đủ, nhà cửa ngăn nắp, con cái an ổn, chồng đã ngủ hay chưa, và lẻn ra ngoài. Phải sắp xếp mọi thứ. Để thức ăn vào lò vi sóng, hay bất cứ gì. Chuẩn bị đồ ăn cho chó cho ba, bốn ngày, trước khi đi, v.v. Rất nhiều việc. Ngay cả tôi, từ chỗ tôi đến đây, chỉ nửa tiếng đồng hồ, bình thường tôi phải lên kế hoạch từ đêm hôm trước. Để đồ trang điểm ở đâu, và những gì. Hôm nay tôi không thể. Tôi chỉ thảy mọi thứ vào cái túi siêu thị lớn, lớn như thế này. Lớn đến nỗi quý vị có thể đặt tôi vô trong đó vì tôi không tìm được túi nào khác nhỏ hơn. Hơn nữa, nó lớn, vậy tốt nên tôi có thể thảy nhanh. Tôi không phải mở cái này, mở cái kia, hoặc nhét ở đây, nhét ở đó. Tôi chỉ thảy mọi thứ vào trong rồi đi, chỉ như vậy thôi. Thậm chí không thể nghĩ. Quá nhiều điều phải nghĩ, cho mọi người khác, và phải thích ứng với tâm trạng của họ hay là… đủ thứ việc; chỉnh sửa chương trình, đoạn phim, xem và viết – cũng viết nữa, tôi phải viết. Tôi cũng viết gì đó cho Truyền Hình Vô Thượng Sư, không phải chỉ chỉnh sửa mà còn viết. Chỉnh sửa đã là viết rồi, nhưng cũng viết nữa. Nhiều điều tôi cũng viết, tôi đã viết. À, tốt hơn đó. Trời ơi! Sao không làm sớm hơn? Tiếng ồn này. Ồ! Thấy đỡ hơn không? (Dạ có.) Sư Phụ phải làm mọi thứ, Sư Phụ biết mọi thứ, Sư Phụ có thể làm mọi thứ, Sư Phụ làm mọi việc. Sư Phụ, Sư Phụ, Sư Phụ, Sư Phụ… Tôi có thể ăn giùm quý vị không? Không. Quý vị tự lấy và tự ăn.

Trở lại truyện này. Rồi họ đánh giá từ ngoại hình, hành vi, và cung cách của cô ấy, họ nghĩ cô ấy là thuộc dòng dõi cao quý, từ giới thượng lưu. Có thể họ không nghĩ cô ấy là công chúa, mà là giới thượng lưu, và cũng rất xinh đẹp và trong trắng. Thành ra cô ấy không muốn đi với “tú bà” kỹ viện này. Kỹ nữ quý phái là tên gọi đẹp, tước vị đẹp cho việc đó, nhưng tôi nghĩ đó là một tú bà, mua mấy cô gái xinh đẹp, đưa về làm kinh doanh. Cho nên cô ấy biết điều đó, cô ấy không muốn đi với bà ta, vì vậy bà ta làm ồn ào ở đó, và cô ấy từ chối, rồi ông đó kéo tới kéo lui. Thế là, “Ngay khi vị thương nhân nghe chuyện này, ông bước vào chợ nô lệ. Ông nhìn công chúa và lập tức cảm thấy bị lôi cuốn để phân tích hoàn cảnh này. Ông thầm nghĩ: ‘Không, cô ấy không thể là cô gái nô lệ. Cô ấy là người thánh thiện. Chúa ơi! Hoàn cảnh hiện tại mới tà ác làm sao! Hành hạ bất nhân như vậy với một cô gái yếu đuối và có giáo dục như vậy. Một cô gái đáng yêu trong tình cảnh bất hạnh như vậy’. Thế nên, vị thương nhân cảm động. Ông đến bên Vasumati và nói: ‘Này con’”. Con, ông gọi cô ấy là “con”. Không phải “người đẹp” hay những lời như vậy, không tán tỉnh, không gì hết. Giống như một người cha. Ông nói: “‘Này con, ta là thương nhân Dhanavah. Ta là tín đồ của Nirgranth Shramans và sống trong thị trấn này. Nhìn thấy con gặp rắc rối, ta cảm thấy phiền muộn. Nếu con không muốn đi với người kỹ nữ quý phái, ta sẽ không để điều này xảy ra. Ta sẽ mua con bằng cách trả mười vạn lạng vàng’”. Ồ, bấy giờ ông cũng trả mười vạn lạng vàng. “‘Con có muốn đi với ta không? Con có muốn làm con gái của ta không?’” Rất nhân từ. Ông theo Đức Mahavira. Đó là lý do, thấy không? Người tu hành có chút khác biệt với những người khác.

Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android