Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Ma Vương Không Còn & Cuộc Đời Giáo Chủ Mahavira: Cứu Độ Công Chúa Chandana, Phần 4/7

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Quý vị là một cá thể tự do, một người con của Thượng Đế, một chúng sinh từ Thiên Đàng. Quý vị phải tự mình quyết định muốn khai ngộ chừng nào, và quý vị muốn dụng công bao nhiêu cho sự khai ngộ, muốn nhớ lại Đại Ngã của mình nhiều chừng nào, thay vì mỗi ngày làm nô lệ, làm nô lệ cho thế giới vật chất này, và cho rằng Sự Vĩ đại của mình là từ thân thể phàm phu này.

Thật buồn cười, bây giờ chó của tôi thậm chí khỏe hơn. Tối qua, hai chú chó nhỏ ở với tôi; họ thay phiên nhau. Bình thường, bụng của cô nàng rất nhỏ và thon. Cho dù ăn một chút đồ ăn vặt, cô nàng ăn thức ăn và rồi đi lên, tôi cho cô nàng đồ ăn vặt và nước, nước sạch. Và nếu nước bị dơ, tôi thay nước. Tôi phải lau cho họ, và rồi lau sàn nhà, v.v. Tối hôm qua cô nàng cứ ăn, ăn như chưa từng nhìn thấy thức ăn 10 năm rồi vậy. Bình thường, cô nàng không ăn như vậy. Cô nàng ăn chậm, mỗi lần một miếng. Hôm qua cô nàng ăn nguyên cả mớ, mọi thứ rớt ra chỗ này chỗ nọ, cả bát thức ăn, nhai, nhai, nhai và thức ăn chỉa ra tùm lum. Thật buồn cười. Và tôi cười. Tôi nói: “Hả, con làm gì vậy?” Thật buồn cười, buồn cười. Và cô nàng vẫn còn muốn ăn nữa. Tôi nhìn bụng của cô nàng, nói: “Không, không, không, không! Con không thể ăn nữa”. Và tôi cũng cười. Tôi nói: “Cái gì? Bụng con như vầy mà con còn muốn ăn à? Ồ, thôi! Ngày mai, nhé?” Và rồi cô nàng đồng ý với điều đó. Nhưng thật sự, bụng của cô nàng đã thẳng băng rồi. Kiểu như không còn đường lằn giữa bụng và xương sườn hoặc lưng nữa. Tất cả như một khối, như cái bánh, cả khối như vậy. Và tối hôm qua cô nàng vẫn còn muốn ăn. Tôi hỏi: “Con bị gì vậy?” Trời ơi! Tôi ngưng cho bởi vì đã cho quá nhiều rồi; đồ ăn vặt và rồi xương chay để tốt cho răng, hai, ba lần rồi. Tôi nói: “Thôi chứ, làm ơn, đủ rồi. Con có thể được xoa, xoa thêm một chút. Xoa, xoa, gãi, gãi. Con được thế, nhưng không thể ăn thêm thức ăn nào nữa”. Cô nàng vui với điều đó. Và rồi cô nàng vui vẻ duỗi hết chân ra và: “Dạ, Ngài muốn xoa chỗ nào thì xoa, bất kỳ nơi nào, con đều thích”. Thích thú. Nhưng tôi nói: “Ta không có nhiều thời gian để xoa con, vậy ta xoa con được bao nhiêu, thì hãy cảm thấy là may mắn rồi, bất kỳ lúc nào ta xoa”.

Tôi không cảm thấy mình là người chăm sóc tốt lắm. Tôi không có thời gian để dẫn họ đi bộ. Chỉ có mấy người phụ tá dẫn họ đi bộ và cho họ ăn, và đưa họ đến bác sĩ, cảm tạ Thượng Đế cho điều đó. Bằng không, tôi không nghĩ quý vị sẽ có bao giờ nhìn thấy tôi. Bảy bạn chó là rất nhiều việc. Giống như trẻ em. Tôi không có con mà bây giờ lại có việc này. Ồ, rất giống, tôi nghĩ vậy. Và họ thậm chí không lớn. Họ không lớn lên thành thanh thiếu niên hay gì đó. Họ mãi mãi là em bé. Luôn luôn nũng nịu, muốn này, muốn nọ, muốn bám sát một bên, muốn nhảy lên giường, muốn xoa bụng, muốn gãi ở đây, muốn gãi tai. Xoa bóp chỗ này chỗ nọ, lúc nào cũng vậy. Không bao giờ đủ. Tôi luôn luôn mệt mỏi, nhưng họ không bao giờ biết mệt. Như trẻ em. Như trẻ em, trẻ mới biết đi, không bao giờ biết mệt. Hoặc trẻ em hai, ba tuổi, họ không bao giờ biết mệt.

Nói về chú chó Good Love, tôi cảm ơn tất cả quý vị. Bởi vì lần trước, khi chúng ta nói chuyện với nhau, tôi có đề cập chó của tôi. Và một, hai người quý vị nói: “Chúng con cầu nguyện cho Ngài, thưa Sư Phụ”. Tôi nói: “Nhưng tại sao?” Và tôi nghĩ đó là cô đồng tu từ Ireland, cô Ireland tóc vàng, nói với tôi rằng: “Bởi vì Ngài đang trải qua thời gian khó khăn”. Và tôi rất cảm động. Cảm động đến nỗi tôi quên nói cảm ơn. Vì vậy, hôm nay tôi cảm ơn cô ấy, tôi cảm ơn tất cả quý vị giúp tôi cầu nguyện cho chó của tôi và cho tôi. Tôi cũng không khỏe vì lo lắng, căng thẳng. Khi mình căng thẳng, thì cũng bị đau chỗ này, chỗ kia, và như bị ợ chua, làm rát ở đây, thực quản. Bây giờ đỡ hơn nhiều rồi. Và quý vị không biết ma vương còn nện thêm những thứ khác nữa, dùng người lo cho chó của tôi và đủ thứ khác để làm phiền tôi, rất nhiều, rất nhiều. Và dùng thủ đoạn gây sợ hãi, dọa nạt và đủ thứ − gây tiếng ồn, tiếng ồn kỳ quặc, tiếng ồn bất thường ban đêm, quấy rầy việc thiền định của tôi, đủ mấy thứ đó. Khi mình bị rắc rối, dường như rắc rối đến thêm. Còn khi mình may mắn, thì không phải như có may mắn đến thêm, phải không? Người ta nói như vậy ở Âu Lạc, hay Việt Nam: “Phúc bất trùng lai; họa vô đơn chí”.

Nói mấy chuyện đó đủ rồi! Bây giờ là chuyện chính. Hãy chú tâm vào chuyện chính. Đây không phải là kính đọc sách. Đó là kính đọc thứ khác. Cuộc đời, làm như chưa đủ phức tạp. Tôi cần có hai, ba cặp mắt kính: Một cặp là kính mát, một để bảo vệ, và một cặp để đọc. Truyện này hay. Có một người đến mua một cặp mắt kính. Anh nói: “Tôi nghe nói ông bán kính đọc sách cho người ta, dễ đọc, phải không?” Người bán hàng nói: “Vâng, dĩ nhiên. Chúng tôi có rất nhiều kính đọc sách ở đây. Anh thích cái nào?” Thế là, anh ta chọn một cặp, và đeo vào rồi cầm lấy một quyển sách, và thử đọc. Anh ta nói: “Tại sao tôi vẫn chưa đọc được gì hết?” Người bán hàng nói: “Đầu này, thưa ông, đầu này”. Và “Tôi vẫn chưa đọc được gì hết”. Người bán hàng nói: “Có lẽ anh không biết đọc gì hết?” Thế là, khách hàng nói: “Nếu biết đọc, thì tôi đâu cần phải mua thứ này làm gì”. Thế nên, không phải mắt kính giúp mình đọc. Mà là khả năng đọc.

Tương tự, không phải Đức Phật làm quý vị thành Phật. Mà là chính quý vị. Quý vị có bên trong quý vị, và quý vị phải biết cách đem vị Phật đó ra làm việc cho quý vị. Tôi chỉ cho quý vị biết cách, nhưng không thể thiền giùm quý vị. Không thể khai ngộ giùm quý vị. Bằng không, chỉ cần tôi khai ngộ và không ai cần làm gì hết. Quý vị là một cá thể tự do, một người con của Thượng Đế, một chúng sinh từ Thiên Đàng. Quý vị phải tự mình quyết định muốn khai ngộ chừng nào, và quý vị muốn dụng công bao nhiêu cho sự khai ngộ, muốn nhớ lại Đại Ngã của mình nhiều chừng nào, thay vì mỗi ngày làm nô lệ, làm nô lệ cho thế giới vật chất này, và cho rằng Sự Vĩ đại của mình là từ thân thể phàm phu này. Phải nhớ rằng quý vị đến từ Thiên Đàng. Phải nhớ rằng quý vị vĩ đại. Phải luôn luôn nhớ vậy, mặc dù quý vị có thể không tin điều đó. Bởi vì quý vị quá quen với bản ngã phàm phu thấp kém, đến nỗi không thể tin rằng quý vị là gì đó hơn là chỉ thân thể phàm phu này. Nhưng quý vị phải nhớ. Tất cả các vị Phật đều nói quý vị có Phật ở bên trong. Tất cả Minh Sư nói quý vị có Thiên Đàng, Thượng Đế bên trong. Họ nói dối quý vị để làm gì? Đừng quên rằng quý vị vĩ đại, quý vị là Phật. Hoặc có lẽ chưa liễu ngộ Phật, nhưng quý vị là Phật và sẽ là Phật. Quý vị là như thế, quý vị phải nhớ. Dù tin hay không tin, quý vị phải luôn luôn nhớ. Tôi biết điều đó khó bởi vì quý vị bận rộn và quá quen với thân thể phàm phu, nhưng quý vị phải nhớ.

Với tôi, thì ngược lại. Tôi phải nhớ rằng tôi đang ở đây trên thế gian và phải làm công việc của tôi. Sáng nay rất khó cho tôi, rất khó cho tôi đến đây để gặp quý vị. Ngoài tất cả những rắc rối mà tôi phải sắp xếp, xe của tôi còn bị hư. Lốp xe bị bể, ngay trên xa lộ. May là không có xe nào lái nhanh ở phía sau.

Chuyện gì vậy, cưng? ( Con chỉ xin hỏi bây giờ chuyện sẽ ra sao cho chúng con, khi ma vương đã đi rồi? Có ảnh hưởng gì... ) Đã bảo rồi. Quý vị sẽ cảm thấy tốt hơn, dễ hơn. ( Với sự thiền định của chúng con và với chúng con. ) Ờ, dĩ nhiên! Chứ cô nghĩ sao? ( Trời ơi, con thương chó của Ngài và con thật lấy làm buồn là chuyện như vậy đã xảy ra. Nhưng nhờ chó của Ngài, mà bây giờ không còn ma vương và từ trường phủ định nữa. ) Phải, nhưng rồi chúng ta có trách nhiệm lớn. Bây giờ không thể đổ lỗi cho ai khác. ( Cảm ơn Sư Phụ. ) Bây giờ quý vị phải tự chịu trách nhiệm, vì vậy phải cẩn thận với thân, khẩu, ý của mình. Quý vị là Phật, nhưng quý vị đã quên. Quý vị là con cái của Thượng Đế, nhưng quý vị đã quên. Vậy bây giờ, quý vị phải chăm chỉ để nhớ lại. Ma vương đã tìm cách cản trở quý vị, nhưng bây giờ quý vị tự do hơn, vì vậy quý vị phải nhớ và làm việc chăm chỉ. Có lẽ bây giờ quý vị sẽ nhận ra Tự Tánh nhanh hơn so với trước đây.

Và những người bên ngoài, dễ hơn để họ hòa thuận với nhau để nói về hòa bình. Bây giờ họ giúp đỡ nhau ngày càng nhiều. Khi xem Truyền Hình Vô Thượng Sư, bây giờ quý vị thấy nhiều tin khẳng định hơn. Và ở nước Mỹ, họ nói bây giờ 49% dân số Mỹ không ăn thịt, hoặc họ uống sữa thuần chay. Sữa thực vật, như sữa hạnh nhân, sữa gạo, yến mạch, đủ loại sữa. Sữa hạt. Bốn mươi chín phần trăm người Mỹ không ăn thịt. Họ làm nghiên cứu và họ nói như vậy. Và 70% bây giờ không ăn thịt hay sản phẩm động vật nữa hoặc đang bỏ từ từ. Đó là [thành quả] rất lớn, vô cùng lớn. Rồi. Truyện này mới.

Quý vị đừng bao giờ quên, mặc dù khó [tin], cho dù không thể tin rằng mình là Phật, mình là Đại Thánh Nhân, quý vị nên nhớ những gì tôi nói với quý vị. Nếu quý vị không tin tôi, hãy tin Chúa Giê-su. Chúa Giê-su nói: “Những gì ta làm, các con còn làm hay hơn”. Và “Anh chị em là con cái của Thượng Đế và Thánh Linh ngự trong anh chị em”. Cho nên, hãy tin Chúa Giê-su. Và Đức Phật nói: “Ta là Phật đã thành, và các con là Phật sẽ thành. Các con là Phật tương lai”. Vậy, hãy tin các Bậc Vĩ Đại này. Tất cả Minh Sư đều nói quý vị là con cái Thượng Đế. Không ai nói chúng ta là con cái của quỷ, cho nên quý vị phải nhớ điều đó. Và nếu chúng ta là con cái Thượng Đế, nghĩa là ít nhất chúng ta giống Thượng Đế. Không giống bên ngoài, thì bên trong. Bên ngoài chỉ là một số cá tính, quý vị sinh ra đã vậy, hoặc di truyền từ cha mẹ, hay hoàn cảnh, hoặc bối cảnh, hay giáo dục. Bên trong, quý vị thuần khiết. Quý vị là Thượng Đế. Quý vị là thần thánh, nữ thần. Quý vị là Thánh nhân, quý vị là Phật, Bồ Tát.

Có một câu chuyện tôi đọc ở đâu đó, về một người đang đi dạo nơi nào đó trong rừng, và nhìn thấy một quả trứng đại bàng lớn. Ông mang nó về nhà rồi để chung với trứng gà, và rồi gà mẹ cũng ấp trứng, ấp tất cả trứng với nhau. Rồi khi thời gian đến, tất cả gà con nở ra, chim đại bàng cũng nở ra. Tất cả cùng nở ra với nhau. Và chim đại bàng sống với đàn gà, dĩ nhiên, ăn những gì mà gà ăn, đi như gà, nói như gà, và chạy như gà. Một ngày nọ, chim đại bàng đã trở nên già lắm rồi. Và một ngày nọ, chú nhìn lên trời, thấy vài chú đại bàng, đại bàng thật đang bay trên trời. Và chú hỏi gà, chú gà lớn tuổi hơn, hiểu biết nhiều hơn. “Đó là ai vậy?” Và gà lớn tuổi hơn nói: “Đó là đại bàng. Là vua của các loài chim. Họ thật oai nghi. Họ bay trên bầu trời. Họ bay từ núi này đến núi kia. Họ ăn thức ăn thuần khiết và uống từ các dòng suối tinh khiết nhất. Còn chúng ta là ai? Chúng ta chỉ là gà. Chúng ta không bay được. Chúng ta chỉ bò trên sàn, ăn bất cứ gì được thảy cho ăn trên sàn”. Thế rồi, chim đại bàng già cũng chấp nhận điều đó. Cả đời chú đã là gà. Nên bây giờ chú nghĩ: “Ồ phải, dĩ nhiên, chúng ta là gà”. Và chú tiếp tục sống cuộc đời như gà, như vậy cho tới khi chết. Đừng chờ tới khi quý vị già, nhìn lên bầu trời và thấy tất cả đại bàng vô hình bay khắp mọi nơi, hoặc các đồng tu khác gần bên bay vượt qua quý vị. Đừng đợi. Hãy thiền cho giỏi. Siêng năng để giải thoát chính mình.

Quý vị là linh hồn tự do rồi, chỉ có điều quý vị phải biết. Phải biết điều đó. Giống như quý vị sinh ra là hoàng tử, tiểu hoàng tử. Mọi người nói quý vị là hoàng tử, nhưng quý vị không biết hoàng tử nghĩa là gì. Tuy nhiên, quý vị nên nhớ bởi vì họ bảo quý vị là hoàng tử. Và rồi sau này khi trưởng thành, quý vị biết hoàng tử là gì. Tương tự vậy, ngay bây giờ quý vị mới thọ Tâm Ấn, không nhớ được nhiều. Không hiểu nhiều, nhưng quý vị sẽ lớn lên thành hoàng tử quyền uy và oai vệ.

Cô Monaco nên biết điều đó. Khi Hoàng tử Albert còn nhỏ, có lẽ ông không hiểu làm hoàng tử có nghĩa là gì. Bây giờ ông là vua. Ông biết rõ trước khi trở thành vua, rằng ông là hoàng tử. Nhưng hồi còn nhỏ, ông không biết. Thỉnh thoảng cô có cơ hội thấy ông không? Không, hả? Chỉ nhìn từ xa thôi ha. Nhưng họ ở tại Monaco, họ có thể thấy. (Dạ, có thể thấy.) Rất xa, có phải không? Tôi biết. Tôi biết. Tôi biết. Rất xa. Được, không sao. Không sao, chỉ hỏi thôi. Nếu cô gặp ông, nói tôi gửi lời chào. (Anh ấy sẽ biết, có lẽ gặp ông ấy.) Ồ, đúng vậy. Tôi quên mất. Tôi sẽ bảo anh ấy. Nói ông ấy tôi gửi lời chào nhé. Thế giới thật nhỏ bé. Trước đây anh ấy làm việc cho tôi, với tôi và anh ấy giúp chăm lo những gì mà tôi không nhớ, [có lẽ] lái xe, rửa xoong nồi, và ăn, phải rồi, ăn thức ăn của tôi. Và lúc đó tôi muốn học lái máy bay trực thăng, tôi đã học. Nhưng sau đó tôi phải dọn đi, và rồi tôi đã học ở một quốc gia khác sau đó. Tôi đã học, đã lái máy bay, có thể lái, chỉ là không thể tiếp tục. Bởi vì mình phải nỗ lực rất nhiều để giữ bằng lái. Khi càng lớn tuổi, càng nhiều xét nghiệm, kiểm tra máu, mắt, tai, mũi, kiểm tra cằm, kiểm tra tóc, kiểm tra bất cứ gì. Và phải bay thường xuyên để đạt số giờ yêu cầu mới được tiếp tục làm phi công. Không phải thể lực thôi, mà còn cần số giờ bay. Đòi hỏi tối thiểu để giữ bằng lái máy bay. Đó là vì lợi ích của chính mình, bởi vì nếu không lái máy bay, mình sẽ quên, quên nút nào dùng cho việc gì. Rồi thay vì muốn bay lên, mình đụng vô cây cối, thế thì không tốt.

Lái máy bay không giống như lái xe. Lái xe, mình có thể dừng xe ngay lập tức bên lề đường hoặc bất kỳ nơi đâu, nghỉ ngơi, hoặc hỏi đường. Trên đó chim muông không nói gì với quý vị hết. Họ không biết quý vị muốn đi đâu, không biết Monaco nghĩa là gì, chỉ cho quý vị hướng nào. Lái máy bay, là một chuyện khác, hoàn toàn khác. Nhưng tôi rất thích, tôi thích lắm. Ước gì tôi có thể tiếp tục, nhưng tôi quá bận. Thật vui. Thật vui khi quý vị thấy phi công, họ có thể bay lộn ngược, và ruột gan mình lộn tùng phèo; cảm thấy như vậy. Lúc đó, chắc chắn quý vị sẽ nhớ Thượng Đế. Cũng có điểm tốt. Có điểm tốt. Ít ra quý vị cũng kiếm được một số điểm, nhớ Thượng Đế trong những khoảnh khắc nào đó. Khi thỉnh thoảng quý vị thấy trên bầu trời, máy bay hay trực thăng, họ diễn tập, nhìn rất vui. Nhưng khi ngồi vào đó, nhất là khi chỉ là phi công phụ trên máy bay, quý vị không lái, và họ muốn làm gì thì làm với bụng của quý vị. Và quý vị không biết tim mình nằm ở chỗ nào nữa. Lúc đó, tốt nhất là nhớ tới Sư Phụ, Thượng Đế hoặc thiên thần, nhớ được vị nào thì nhớ.

Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android