Khá nhiều lần, người ta đã tìm cách dùng thần thông hại tôi. […] Có khá nhiều đệ tử, cố gắng hết sức để xem tôi có đủ mạnh để chịu được tác hại thần thông của họ hay không, đại khái như vậy. Có lúc tôi chịu được, có lúc đau đớn. […] Và nếu tôi trả thần thông đó lại, thì người đó sẽ bị hủy diệt hoàn toàn, hoàn toàn trở thành cát bụi, không còn tồn tại, thậm chí linh hồn đó vĩnh viễn không còn hiện hữu. Nên, đôi khi, cứ phải chịu đựng.
Bấy giờ, người này, người gọi là nữ đồng tu của quý vị, đồng tu cũ, đã rời bỏ tôi và giáo lý, và trở lại đời sống như lúc trước. Được. Không sao. Thế nhưng tại sao cô ta lại phải làm điều xấu, dùng nó để hại Sư Phụ, người mà không làm gì hại cô ta? Có lẽ có điều gì đó cô ta không thích ở tôi và sau đó cô ta nghĩ rằng tôi cần bị trừng phạt. Nhưng tôi có công việc của tôi. Tôi làm công việc của tôi. Tôi làm mọi thứ theo Thiên ý. Tôi phải đội mũ đẹp, mặc trang phục đẹp, đi giày cao gót. Phải làm mọi thứ theo Thiên ý, bởi vì nếu tôi không làm vậy thì trái với Thiên cơ. Nên phải làm như thế. Đó là một Thiên cơ buồn cười, nhưng nó là như vậy, để một số người sẽ nhận ra tôi theo cách đó, những người tốt, những người thành tâm, những người có thể nhìn qua mọi chướng ngại vật chất và ảo tưởng để tìm thấy ngọc quý.
Nên bây giờ, trong kiếp sống ở giai đoạn này của chúng ta trên thế gian, tôi phải làm như vậy. Trước đây, tôi không cần phải làm vậy. Trước đây, tôi là một tu sĩ. Nhưng khi tôi là vua, có lẽ tôi cũng đã phải đội vương miện nạm ngọc và đủ thứ. Mình làm tùy theo Thiên cơ vào những thời điểm khác nhau của thế giới chúng ta, để giúp chúng sinh. Thiên cơ là như vậy. Cái giá phải trả là như vậy. Đó là tổng thể các loại sắp xếp, an bài mà mình đi theo cho thích hợp. Đó là một kiểu thanh lọc cũng là một phương pháp, một sự thanh lọc nhỏ. Nhưng để thanh lọc hoặc đi theo Thiên cơ như vậy thì cũng có cái lợi và cái bất lợi. Mình thanh lọc những ai không thành tâm, những ai mù quáng hơn những người còn lại, hơn những người khác, nhưng cũng chuốc lấy một số ganh tị, phẫn nộ của những kẻ khác mà tồi tệ hơn những người hay phán xét này. Và nếu họ có lực lượng, có thần thông, có hắc thần thông, thì họ sẽ tìm cách kiểu như biểu diễn nó.
Khá nhiều lần, người ta đã tìm cách dùng thần thông hại tôi. Rất nhiều lần, không chỉ một lần, không chỉ những người gọi là đệ tử của tôi, hoặc những đệ tử cũ của tôi, mà cả người ngoài nữa. Có khá nhiều đệ tử, cố gắng hết sức để xem tôi có đủ mạnh để chịu được tác hại thần thông của họ hay không, đại khái như vậy. Có lúc tôi chịu được, có lúc đau đớn. Đau đớn, không hẳn là tôi chết hay gì cả, nhưng nó đau kiểu như tôi bị bệnh một thời gian dài, vì đệ tử đó quá gần, một kết nối “tốt”, một kết nối rất gần. Và nếu tôi trả thần thông đó lại, thì người đó sẽ bị hủy diệt hoàn toàn, hoàn toàn trở thành cát bụi, không còn tồn tại, thậm chí linh hồn đó vĩnh viễn không còn hiện hữu. Nên, đôi khi, cứ phải chịu đựng. Nhưng rồi người đó cũng không thể thoát khỏi nghiệp chướng. Và họ nghĩ: “Ồ, không có gì xảy ra với mình. Mình đã cố gắng làm hại Bà ấy, nhưng Bà ấy không thể làm gì mình, và mình vẫn an toàn”. Nhưng cô ta không biết, khi thời điểm đến, họ vẫn phải đọa địa ngục, rất sâu, rất tối, mãi mãi.
Vì vậy, trong ba giây, tôi đã phải ngừng mọi thứ. Có khi ba, bốn phút, có khi chỉ vài giây. Khi tôi nhận được thông điệp này thì gần như quá muộn. Do tôi bận nên không phải lúc nào cũng nhận được thông điệp. Nên tôi cần phải ngừng mọi thứ và nhập định sâu để thương lượng. Không dễ dàng như ngồi đây nói: “Ồ. Tôi tha thứ cho cô ta. Tôi tha thứ. Không vấn đề gì!” Không làm được như vậy. Mình phải thương lượng, phải mất mát một cái gì đó, phải đánh đổi cái gì đó, chính mình phải bị thương tổn hay gì đó để người đó được tự do. Nhưng đây là một trường hợp may mắn là tôi đã được thông báo, có mặt và không bận bịu, và có thể nghe thông điệp rằng một đệ tử cũ đang sám hối và sẽ đọa địa ngục trong ba giây nữa, xin hỏi Sư Phụ có tha thứ không. Bình thường tôi không bận, nhưng lúc đó bỗng nhiên trở nên bận rộn. Nên đôi khi tôi muốn gặp quý vị, nhưng sau đó tôi bận. Có chuyện đột ngột như vậy và tôi không thể đi ra. Đêm qua tôi đã hứa với quý vị, nhưng lại không thể ra gặp. Có điều gì đó đã xảy ra.
Vì vậy, đôi khi tôi quá mệt mỏi, nên hỏi Thiên Đàng: “Tại sao ngay cả đệ tử của tôi cũng muốn hại tôi?” Và Họ khuyên tôi làm điều này điều kia, có lẽ sẽ giúp đề phòng hoặc bảo vệ [tôi] khỏi “lời nguyền bí mật của đệ tử”. Đó chính xác là lời của Thiên Đàng. Tôi trích dẫn: “Lời nguyền bí mật của đệ tử”. Tôi nói: “Tại sao lại có lời nguyền bí mật? Tại sao? Tôi đã làm gì họ? Tôi có nợ họ điều gì ở kiếp trước không? Tôi đã làm hại họ theo cách nào đó sao? Vậy thì tôi sẵn sàng trả nợ”. Họ nói: “Không, không, không”. Và tôi lại trích dẫn lời Thiên Đàng: “Những người tầm đạo chân chính rất hiếm”. Tôi trích dẫn lời đó từ Thiên Đàng, kết thúc trích dẫn.
Vài người trong số quý vị đôi khi bị điên, bị ma nhập – bất cứ ai đi ra ngoài nói rằng họ đã thành Phật này nọ rồi. Làm ơn đừng mơ tưởng! Làm Minh Sư không dễ. Nổi tiếng dưới bất kỳ hình thức nào cũng đã không dễ rồi, đừng nói đến việc làm Minh Sư và thu nhận đệ tử. Cô đó nói là đã giúp ai đó vì cô ấy cảm thấy họ cần được giúp đỡ nên [cô ấy] muốn giúp họ, để họ được tự do và thăng hoa, v.v., nhưng sau đó cảm thấy nghiệp chướng đến. Không cảm thấy nghiệp chướng đến mới kỳ lạ đó. Chỉ đừng làm bằng ngã chấp, nhưng nó vẫn có ảnh hưởng. Hãy làm với cảm giác là Sư Phụ làm, thì quý vị sẽ thoát khỏi nghiệp. Đừng bao giờ cảm thấy là quý vị làm, thì quý vị mới được tự do. Giao nó cho Sư Phụ và để Sư Phụ chăm sóc người đau khổ hoặc bất cứ nghiệp nào. Đó là bí quyết.
Chỉ cần giao nó cho Sư Phụ. Đừng bao giờ tự gánh lấy bởi vì chúng sinh trên Địa Cầu mang nghiệp chướng sâu dầy, có những quan niệm xấu, và bị đầu độc đời đời kiếp kiếp, họ không thể tránh được. Họ không thể tránh được. Ma vương, lực lượng của ma quỷ, đã và đang hủy hoại họ, gây tổn hại cho họ rất nhiều. Vì vậy, ngay cả những Minh Sư đến rồi đi – Chúa Giê-su, Đức Phật, những Đức Tiên Tri – vô số Đức Tiên Tri, Minh Sư đến rồi đi, mà con người vẫn quanh quẩn và tái sinh hết lần này đến lần khác từ thân phận này sang thân phận khác. Nếu giúp bất kỳ ai, hay là nhảy xuống địa ngục cứu mọi người dễ dàng như vậy, thì tất cả Minh Sư đã ngồi thoải mái không làm gì cả. Quý vị hiểu ý tôi không? (Dạ hiểu.)
Chà, chỉ một câu hỏi nhỏ mà tôi nói nhiều vậy, chỉ để quý vị hiểu. Chỉ một câu trả lời thôi thì không đủ. Tôi phải đưa ra những ví dụ và đủ thứ để quý vị hiểu rõ ràng và làm cho đầu óc quý vị hiểu tường tận. Linh hồn quý vị hiểu hết mọi điều; [nhưng] đầu óc quý vị không hiểu. Và chính đầu óc quý vị là thứ mà linh hồn phải đối phó để được giải thoát. Nếu tôi chỉ giải quyết trực tiếp với linh hồn… À! Quá dễ dàng. Linh hồn hiểu hết mọi điều! Chỉ là cần phải đi qua đầu óc để hành động. Và chúng ta vẫn cần đầu óc để làm việc ở đây, và linh hồn phải làm việc qua đầu óc để giúp thế giới hoặc không giúp thế giới. Thành ra chúng ta mới có vấn đề. Bây giờ quý vị hiểu chưa? (Dạ hiểu.)
Còn câu hỏi nào nữa không? Cô hài lòng rồi chứ? (Dạ, cảm ơn Sư Phụ.) Xong rồi hả? (Dạ.) Còn người nào khác không? Nhưng tôi rất vui là cô đã hỏi để tôi có thể giải thích. Nếu không, tôi sẽ không nghĩ tới tất cả những điều này, và kể cho quý vị nghe những điều đã xảy ra từ lâu và tôi đã quên rồi, chẳng hạn như câu chuyện ba giây hoặc ba phút. Chuyện xảy ra cũng lâu rồi, nhưng tôi chưa kể với quý vị vì không phải lúc nào cũng nhớ. Tôi bận rộn với nhiều việc khác. Vậy thì cảm ơn cô. Tôi nghĩ tất cả họ đều cảm ơn cô vì một câu hỏi hay. Còn câu hỏi nào nữa không, để tôi có một quyển lịch khác?
(Thưa Sư Phụ…) Anh ở đâu? Giơ tay lên. Đằng kia! Góc đằng kia! Nói tôi nghe. (Con cần thông dịch viên. Con nói tiếng Anh không giỏi.) Anh không nói được tiếng Anh? Ờ. Anh là người nước nào? Người Nhật? Người Đại Hàn? Đại Hàn? (Dạ, con là người Đại Hàn.) Được rồi, dịch từ tiếng Đại Hàn. Anh nói, cô ấy thông dịch. (Con xin tỏ lòng biết ơn sâu sắc đến Sư Phụ, Ngài đang làm việc rất cực nhọc cho mối quan hệ giữa Bắc Hàn và Nam Hàn vì hòa bình.) (Anh ấy muốn cảm ơn Sư Phụ đã giúp đỡ và quan tâm đến việc thống nhất của Bắc Hàn và Nam Hàn.) Ồ. (Vâng, một cuộc đàm phán phi hạt nhân hóa hoàn toàn giữa Bắc Hàn và Hoa Kỳ là cần thiết cho mối quan hệ hòa bình giữa Bắc Hàn và Nam Hàn hiện nay. Đối với cuộc đàm phán phi hạt nhân hóa đó, nỗ lực và sự trợ giúp của Tổng thống Moon Jae In là rất cần thiết. Vì vậy, con thắc mắc liệu cuộc đàm phán phi hạt nhân hóa giữa Bắc Hàn và Hoa Kỳ có thể diễn ra trong nhiệm kỳ của Tổng thống Moon Jae In hay không.) (Anh nói gì về Tổng thống Moon Jae In?) (Giữa Bắc Hàn và Hoa Kỳ… đàm phán phi hạt nhân hóa… Vâng, hoàn toàn.) (Để thống nhất Bắc Hàn và Nam Hàn, điều quan trọng là Bắc Hàn và Hoa Kỳ phải giải quyết vấn đề phi hạt nhân hóa của Bắc Hàn.) Ồ. Đúng. (Và Tổng thống Moon Jae In đang rất cố gắng vì điều đó, nhưng ông có thể làm gì hơn nữa?) Ông ấy có thể làm gì hơn nữa? Nhưng nhà lãnh đạo Bắc Hàn đã hứa rằng ông sẽ làm. Dù sao thì ông ấy cũng không muốn vũ khí hạt nhân. Ông ấy sẽ phá hủy nó. Ông ấy nói sẽ xóa sổ mọi dấu vết của chiến tranh. Ông ấy sẽ phi hạt nhân hóa mọi thứ. (Xin cảm ơn Sư Phụ. Một câu hỏi nữa.)
Tại sao anh ấy không biết điều đó? Anh ấy không biết điều đó sao? Anh ấy không đọc báo hả? Anh ấy không xem trên ti-vi à? Tôi biết nhiều hơn anh hả? Tôi không phải là người Đại Hàn. Gần đây, chúng tôi thậm chí phát sóng trên Truyền Hình Vô Thượng Sư. Đồng chí Kim Jong Un Kính mến, ông ấy nói: “Tôi là một người chồng”. Ông nói ông là một người chồng và ông cũng là một người cha. Ông ấy không muốn con mình phải sống với [vũ khí] hạt nhân cả đời họ. Vậy đã quá rõ ràng rồi. Sao anh còn hỏi tôi? Tổng thống Moon Jae In đã cố gắng hết sức và họ cũng đang cố gắng hết sức rồi. Tổng thống Moon Jae In không còn phải làm gì nhiều về phi hạt nhân hóa nữa, bởi vì nhà lãnh đạo Bắc Hàn đã hoàn toàn muốn điều đó xảy ra. Vậy, sao anh ấy còn hỏi tôi câu hỏi này?
(Bởi vì, mối quan hệ giữa Bắc Hàn và Nam Hàn có thể đi vào bế tắc nếu một đảng khác lên nắm quyền sau nhiệm kỳ của Tổng thống Moon Jae In.) (Vì sau nhiệm kỳ của Tổng thống Moon Jae In, thì một đảng khác sẽ lên nắm quyền.) Tôi hiểu. (Và có thể lập trường của họ sẽ thay đổi. Vì vậy, đó là lý do anh ấy hỏi.) Tôi hiểu. Điều đó còn tùy vào người dân Đại Hàn và thế giới nữa, và nghiệp của người Mỹ. Và, và, và, và…! Nhưng tôi nghĩ tổng thống kế tiếp, bất cứ ai... Tổng thống Moon Jae In không thể làm thêm một nhiệm kỳ nữa sao? Không thể được bầu một lần nữa à? (Ở Đại Hàn, tổng thống không thể.) Chỉ một lần thôi hả? (Dạ.) Ồ. Nhưng ông ấy sẽ có người kế nhiệm. Ông ấy sẽ có người kế nhiệm được chỉ định và họ sẽ thực hiện chính sách tương tự. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Dịch đi. (Anh ấy có thông dịch.) À, anh ấy có thông dịch hả? (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Được. Thiên nhĩ! Được rồi. Tốt.