Tôi đã có rất nhiều công việc trong phạm vi riêng của mình, như công việc tâm linh, chăm sóc quý vị, và chăm sóc Truyền Hình Vô Thượng Sư cho thế giới rồi. Mỗi công việc khác thêm vào đều là gánh nặng thêm cho tôi và chiếm thời gian quý báu của tôi. Quý vị có hiểu không? (Dạ hiểu.) Ngay cả sáng nay, không chỉ bây giờ, khi tôi ráng mặc trang phục và thoa một chút phấn lên mặt, tôi đã nghĩ: “Ước gì hồi còn trẻ mình có tất cả lực lượng và trí huệ này, khi thể lực và thời gian còn nhiều hơn”. Và tôi đã khóc.
Bản thân tôi có thể giúp thêm một chút nếu tôi có thêm thời gian để thiền cho riêng đất nước (Đại Hàn) của anh, nhưng tôi không có nhiều thời gian. Mọi người lấy một phần của tôi. Mọi thứ không như mình thấy. Tôi nói với anh điều này để giải thích cho anh. Tất cả mọi thứ chỉ đến với Sư Phụ của quý vị thôi. Tôi không ngại khổ, không ngại đau, nhưng nếu cứ tiếp tục thì làm sao tôi có thời gian để làm nhiều việc khác khẩn thiết hơn, cấp bách hơn? Nếu tôi cứ làm vui lòng người ta, hoặc cứ lịch sự, yêu thương và tử tế, thì tôi không còn thời gian nào cả.
Có sự khác biệt giữa tình thương và lòng từ bi. Có sự khác biệt sự cứu rỗi bên trong và phép lịch sự hay hành động quan tâm bên ngoài đối với một nhóm, thay vì cho cả thế giới. Và quý vị giống như những đứa trẻ; không biết gì cả, chỉ quá vô tư lự. Không sao, tôi không muốn quý vị phải trải qua bất kỳ khó khăn, khổ sở hay đau đớn nào. Nhưng hãy biết rằng: đừng tiếp tục cầu những điều không thực sự tốt cho thế giới hay vũ trụ nói chung. Có thể nó tốt cho một nhóm, hoặc tốt cho quý vị, nhưng không tốt cho những người khác.
Tôi đã có rất nhiều công việc trong phạm vi riêng của mình, như công việc tâm linh, chăm sóc quý vị, và chăm sóc Truyền Hình Vô Thượng Sư cho thế giới rồi. Mỗi công việc khác thêm vào đều là gánh nặng thêm cho tôi và chiếm thời gian quý báu của tôi. Quý vị có hiểu không? (Dạ hiểu.) Thời giờ của tôi được tính bằng giây. Quý vị không biết đâu, vì bên ngoài quý vị chỉ làm việc mỗi ngày và quên rằng thời gian trôi nhanh. Quý vị còn trẻ, hầu hết còn trẻ, và không hiểu thời gian đối với tôi quý báu thế nào. Ngay cả sáng nay, không chỉ bây giờ, khi tôi ráng mặc trang phục và thoa một chút phấn lên mặt, tôi đã nghĩ: “Ước gì hồi còn trẻ mình có tất cả lực lượng và trí huệ này, khi thể lực và thời gian còn nhiều hơn”. Và tôi đã khóc. Bây giờ vẫn còn cảm thấy muốn khóc. Nhưng nó là thế. Và bây giờ, mọi người muốn lấy một chút thời gian của tôi. Người ta mời tôi đi đây, mời tôi đi đó. Tôi phải từ chối, từ chối và từ chối. Vì vậy, thêm mỗi việc thì thêm gánh nặng. Không vui chút nào.
Tôi không luôn thể hiện điều đó trước công chúng. Có hai mặt. Tôi mỉm cười, vui hưởng mọi thứ, nhưng mặt kia, nó khác. Nên, đừng nghĩ quá dễ dàng chỉ để vui hưởng. Tôi không thích bất cứ gì trên thế giới này, nói quý vị biết sự thật. Không có gì ở đây mà tôi không thể vứt bỏ. Tôi làm mọi điều chỉ vì thế giới, để giúp con người. Nếu muốn, tôi có thể đi bất cứ đâu, bất cứ lúc nào và xem. Màn trình diễn của quý vị ở đây cũng đẹp không kém. Tôi không cần phải đi đâu cả. Ngay cả màn trình diễn của quý vị, tôi cũng chỉ ở đó vì lợi ích của quý vị. Nếu muốn xem bất cứ gì, thì tôi đi đến nhà hát. Tôi có thể xem phim. Tôi thậm chí không có thời gian để xem bất kỳ bộ phim nào, hoặc bất kỳ tin tức nào bên ngoài, ngoại trừ làm việc cho Truyền Hình Vô Thượng Sư, và cho quý vị, và bất cứ điều gì liên quan đến hội chúng ta và thế giới.
Lâu rồi tôi chưa xem bộ phim nào … ít nhất là một năm nay. Và trước đó một năm, tôi cũng không xem gì cả. Khi đội ngũ Truyền Hình Vô Thượng Sư mới đến, tôi đã xem cùng họ một thời gian, mỗi tuần một lần hoặc đại khái vậy, nhưng chỉ vài tuần vì công việc thôi, rồi không xem nữa. Kể từ đó, không xem nữa. Tôi không có thời gian. Ngoài ra, tôi không thích. Dù tôi có thích đi nữa, cũng không có thời gian, không thể làm. Đôi khi vào ban đêm, tôi trở về nhà sau khi làm vui lòng mọi người, là tôi lăn đùng ra. Tôi thật sự muốn thiền, nhưng tôi lăn đùng ra. Nếu đang cầm một cái điều khiển quạt từ xa hoặc gì đó, tôi cũng làm rớt chúng, và tôi cũng ngã lăn ra. Nên tôi không dám ngồi trên bất cứ cái gì cao để tránh bị ngã. Thấy không, tôi phải giải thích tất cả điều này. Quý vị luôn moi ra mọi thứ, mọi bí mật của tôi. Được rồi. Còn gì nữa không?
Bởi vì nếu tôi không nói, quý vị không hiểu, và rồi nghĩ rằng tôi nghiêm khắc với quý vị, hoặc tôi không muốn gặp quý vị, hoặc tôi bỏ bê quý vị v.v. Nên tôi phải nói cho quý vị biết. Tôi không định đến đây để nói với quý vị điều này. Không, nó không nằm trong kế hoạch của tôi. Tôi chỉ muốn đi ra để khen những người đã nhận người vô gia cư, chỉ để mọi người khác thấy đó làm gương. Nếu có thể, không chỉ ở Đài Loan (Formosa) mà ở khắp mọi nơi, quý vị nhận người vô gia cư, một hoặc hai, tùy vào quý vị có phòng hay không. Họ sẽ rất vui khi được sống trong nhà để xe của quý vị, miễn là ấm áp và được bảo vệ khỏi thời tiết xấu, có quần áo để mặc, thức ăn để ăn.
Đúng không? Có ai muốn hỏi không? Được, cô đó. (Kính chào Sư Phụ.) Chào. (Đầu tiên, con xin chia sẻ một điều với các anh chị em đồng tu của Trung tâm Seoul, và con xin hỏi Sư Phụ một câu.) Dịch tôi nghe. (Cô ấy xin hỏi một câu về Trung tâm Seoul ở Đại Hàn.) Đại Hàn cái gì? (Dạ Trung tâm Seoul.) Trung tâm Seoul. Được. (Hôm qua, con giúp Sư Phụ mặc trang phục Đại Hàn.) (Hôm qua cô ấy giúp Sư Phụ mặc trang phục Đại Hàn.) Hôm qua, ừ. (Sau đó, Sư Phụ tặng trang phục của Ngài cho Trung tâm Seoul để làm kỷ niệm. Hôm qua, con cầm những trang phục đó và chỉ nói điều này với liên lạc viên. Nên con xin chia sẻ câu chuyện này với các anh chị em đồng tu của Trung tâm Seoul.) (Cô ấy giúp Ngài mặc trang phục ngày hôm qua, và sau đó…) Sau đó, tôi tặng trang phục cho cô ấy, bảo cô ấy đưa cho Trung tâm Seoul để làm kỷ niệm. Tôi biết điều đó vì tôi đã tặng cho cô ấy. Vậy thì câu hỏi của cô ấy là gì?
(Vâng… hôm qua, Sư Phụ đã thay trang phục trong một điều kiện rất không dễ chịu, và mặc dù trời rất nóng, vì không phải chỉ mặc một hay hai bộ đồ… Con đã tận mắt chứng kiến rằng Sư Phụ đã chịu đựng tất cả điều đó vì hòa bình tại Đại Hàn. Xin cảm ơn Sư Phụ.) (Ngài mặc trang phục trong một điều kiện rất khó chịu như vậy, và trang phục đó không phải một lớp mà nhiều lớp, vì vậy Ngài đã phải chịu đựng rất nhiều trong bộ trang phục đó, nên cô ấy muốn cảm ơn Sư Phụ vì đã hết sức cố gắng.) Không có chi. (Hơn nữa, có quá nhiều muỗi vì ở trên núi.) (Chỗ đó ở giữa núi nên có rất nhiều muỗi.) Nhiều muỗi. Ồ, họ cắn cô ấy à? (Dạ không, không.) Cắn tôi à? (Dạ.) Chắc chắn rồi, tôi bị cắn rất nhiều. Ngạc nhiên thay. Rồi sao nữa? (Khi Sư Phụ âu yếm ôm những người Đại Hàn, con thấy họ có cảm giác như thể họ đang gặp cha mẹ ruột của họ.) (Khi Sư Phụ ôm các nghệ sĩ Đại Hàn, cô ấy có thể thấy rằng họ đang cảm thấy rất xúc động bên trong, giống như cha mẹ ruột của họ đang ôm họ.) Ai ôm ai? (Dạ nghệ sĩ Đại Hàn.) Ồ, hiểu, hiểu.
(Nhưng chúng con, những đệ tử của Sư Phụ, đã nhận được rất nhiều tình thương của Ngài, nhưng không đủ tốt… Con rất xin lỗi vì chúng con không thể lãnh thêm gánh nặng cho Ngài.) (Cô ấy thực sự cảm thấy có lỗi với Ngài, vì hôm qua đã không giúp Ngài chu đáo. Giống như tất cả các đệ tử…) Không cái gì? Không [giúp] mặc chu đáo? (Dạ không, cho việc hỗ trợ Ngài, cô ấy đã không thể hỗ trợ Ngài cho tốt, nên cô ấy cảm thấy rất có lỗi với Sư Phụ.) Bằng cách nào? Làm sao cô ấy biết cô ấy phải hỗ trợ bao nhiêu? Cô ấy giúp tôi với trang phục, thế thôi. Tôi không mong đợi bất cứ điều gì. Bởi vì trang phục Đại Hàn, tôi không thể mặc một mình, nên tôi phải nhờ một người Đại Hàn giúp tôi. Họ biết cách, vậy thôi. Họ đề nghị. Trung tâm Seoul, Đại Hàn, đề nghị: “Thưa Sư Phụ, chúng con gửi đến Ngài một người phòng khi Ngài cần mặc trang phục Đại Hàn”. Cho nên tôi đã nhờ cô ấy giúp.
(Hôm qua, lẽ ra con nên giúp Ngài chu đáo hơn… Con muốn hỏi có phải vì ma vương mà con không làm được chu đáo không.) (Hôm qua, cô ấy muốn giúp Ngài nhiều hơn, hỗ trợ Ngài tốt hơn và nói chuyện với Ngài, giao tiếp với Ngài tốt hơn, nhưng cô ấy không thể làm tốt. Nên cô ấy thắc mắc đó có phải là do ảnh hưởng của ma vương không.) Đừng bận tâm, đã xong rồi. Dù gì, ma vương hay không, thì cũng đã qua rồi. Cô ấy cứ khóc suốt. Tại sao vậy? Thật tốt là cô ấy có thể giúp tôi, và chúng ta đã ăn mừng Hòa bình Đại Hàn. Không có gì tệ, tại sao cô ấy lại khóc? Hỏi cô ấy đi. Có bao nhiêu người muốn giúp tôi mà không được? Giải thích. Họ có phiên dịch tiếng của họ. Xin lỗi, xin lỗi. May mà Trung tâm Seoul gửi ghi chú như vậy, nếu không thì tôi đã quên mất. Tôi sẽ không nhớ rằng ai đó có thể giúp tôi và sau đó có lẽ tôi sẽ mất nhiều thời gian hơn để mặc trang phục. Và đôi khi phải để nó phía sau, hoặc phía trước. Ôi Trời ơi. Làm phụ nữ rất phức tạp. phức tạp. Rất. Rất, rất phức tạp. Làm phụ nữ xinh đẹp quá phức tạp. Rất, rất, rất, rất phức tạp. Tôi nói: “Muốn trở thành phụ nữ xinh đẹp rất phức tạp”.
Vì Đại Hàn mà tôi làm tất cả điều đó. Tôi thà mặc bất cứ gì như bình thường – đơn giản và trông kín đáo. Như vậy là đủ tốt rồi; và lịch sự là đủ tốt rồi. Thôi không sao. Trong đời, không phải lúc nào chúng ta cũng làm điều mình thích, mình cứ làm điều gì tốt cho tha nhân. Người dân Đại Hàn trong ngày quan trọng của họ, họ sẽ vui hơn khi nhìn thấy tôi trong trang phục của họ. Và tôi cũng đã yêu cầu người phụ trách sắp xếp người Đại Hàn ngồi đằng trước, đằng trước nhất. “Vì đó là ngày của họ”, tôi đã nói như vậy. Vì vậy, họ đã sắp xếp cho tất cả người Đại Hàn ngồi ở phía trước, càng phía trước càng tốt. Và dĩ nhiên, họ chọn những người mặc trang phục, trang phục đẹp hơn cho dịp này. Không phải chúng tôi phân biệt quý vị nên mặc trang phục đẹp hơn hay không. Chỉ là ngày đó, nếu ai mặc trang phục đẹp, chúng tôi sẽ xếp họ ngồi phía trước, mặc trang phục truyền thống Đại Hàn. Và tôi cũng mặc. Trời rất nóng! Tôi đã đổ mồ hôi, mồ hôi nhỏ giọt khắp bên trong người. May là trang phục Đại Hàn có nhiều lớp, [nên] quý vị không nhìn thấy mồ hôi. Nếu không, nó sẽ dính khắp người tôi như keo! Bên trong nhiều lớp, nên có đổ mồ hôi cũng không thấy. Người Đại Hàn rất thông minh. Nhìn đẹp, nhưng mát, không đổ mồ hôi, không hề. Có thể nói: “Không đổ mồ hôi!” Nhưng đang đổ mồ hôi khắp người.